Ôn Phù vốn đã nằm gọn trong vòng tay như thạch của anh, cô lại tiến thêm một bước, cơ thể mềm mại càng dựa sát vào người Thẩm Kỵ hơn.
Nhưng chỉ vừa mới nhích người một chút, Ôn Phù lại đột nhiên quay đầu đi, đuôi mắt đỏ bừng, lý trí còn sót lại khiến cô phải cắn chặt ngón trỏ để không phát ra tiếng nào.
Nhưng tiếng thở dốc trầm thấp vẫn thoát ra khỏi cổ họng.
"Tiểu Phù, sao cô cứ hừ hừ như thế?" Thẩm Kỵ trêu chọc.
"Tôi, tôi muốn anh ôm tôi." Ôn Phù ngẩng đầu nhìn vào phần đỉnh hình cái ô tròn trịa của Thẩm Kỵ.
Thẩm Kỵ nhìn Ôn Phủ nhỏ nhắn, mềm nhũn trong lòng đang ngẩng đầu lên nhìn mình, thấy chiếc mũi và đuôi mắt của cô đã đỏ ửng, Thẩm Kỵ khẽ thở dài.
Trong nháy mắt, những chiếc xúc tu đang quậy phá trên người Ôn Phù lập tức biến mất không còn dấu vết.
Thẩm Kỵ đưa tay ôm Ôn Phù vào trong lòng, anh cúi người đến gần bên tai đỏ rực của cô.
"Không ngờ cô lại bám người đến thế."
Ôn Phù chậm rãi đặt tay lên tấm lưng rắn chắc của Thẩm Kỵ, nơi này vừa lạnh lẽo vừa cứng cáp.
Cô nghiêng đầu, cọ cọ lên sống mũi Thẩm Kỵ, rồi lại hôn lên vùng giữa hai hàng lông mày của anh.
"Để tôi giúp anh tắm rửa."
Thẩm Kỵ nhướng mày: "Trải qua chuyện này rồi mà cô vẫn còn muốn tắm rửa sao?"
Ôn Phù liếc nhìn những mảnh vỡ trên sàn, như thể lúc này mới nhận ra: "Thùng tắm vỡ rồi, trên đất toàn là mảnh vụn, anh sẽ bị thương mất."
Cô buông tay đang ôm Thẩm Kỵ ra, đẩy ngực anh.
"Để tôi đi lấy giày cho anh, cẩn thận bị đâm vào... A!"
Cơ thể đột nhiên bay lên không trung, Ôn Phù ôm chặt lấy cổ Thẩm Kỵ, muốn tìm điểm tựa.
Mà Thẩm Kỵ lại dùng hai tay ấn mạnh Ôn Phù vào lòng anh.
Khiến cô gái trong lòng kêu lên, bám chặt lấy anh như bạch tuộc.
"Nặng quá." Thẩm Kỵ thản nhiên nói.
Ôn Phù ngẩng đầu nhìn anh: "Anh đang quan tâm đến tôi sao?"
Đôi mắt mèo màu nâu lóe lên vẻ sùng bái nhìn Thẩm Kỵ.
Thẩm Kỵ ho nhẹ một tiếng: "Ai quan tâm đến cô chứ, tôi chỉ là tiếc máu thôi."
"Cô là túi máu di động của tôi, không thể để chảy máu ở đây được."
"Anh nói đúng, anh là tốt nhất." Ôn Phù áp má mình vào vai anh, nhẹ giọng nịnh nọt người đàn ông.
Hàng mi dài rủ xuống che đi đôi mắt màu nâu của Ôn Phù.
Thẩm Kỵ đi vào phòng ngủ rồi mới đặt Ôn Phù xuống.
"Cô mặc cái này vào đi, quần áo ướt nhẹp dính chặt vào người rồi kìa." Thẩm Kỵ tiện tay ném bộ quần áo vào người Ôn Phù.
Ôn Phù chỉ thấy trước mắt tối sầm, cô giơ tay kéo bộ quần áo đang ở trên đầu mình xuống.
Đập vào mắt cô là một chiếc áo sơ mi bằng lụa màu xanh đậm, ngón tay Ôn Phù siết chặt lấy chiếc áo, ngẩng đầu lên khẽ mím môi cười.
Đôi mắt mèo đầy sương mù ánh lên vẻ kinh ngạc.
Lúc này Thẩm Kỵ đã mặc quần áo xong, áo thun màu xanh da trời phối với quần dài màu trắng, trông anh giống như một nam sinh cấp ba ngây ngô chưa trải sự đời.
Trông vừa tươi mát lại vừa đẹp trai.
"Sao cứ nhìn chằm chằm vào tôi vậy?" Thấy Ôn Phù cứ ngây người nhìn mình, anh lên tiếng hỏi.
Lúc này Ôn Phù mới hít sâu một hơi: "Sao quần áo nào mặc lên người anh cũng đều vừa vặn thế?"
"Nhìn đến ngây người rồi à?"
"Là do anh quá đẹp thôi." Ôn Phù mỉm cười, đưa tay cởi cúc áo ra.
Dưới ánh mắt nóng rực của Thẩm Kỵ, cô cởi chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc đã ướt nhẹp ra, mặc vào chiếc áo khác.
Cô chậm rãi cài từng cúc áo.
Lúc này Thẩm Kỵ mới quay đầu đi, xoa xoa mấy cái lên mái tóc ướt nhẹp: "Lau tóc cho tôi."
"Được."
Ôn Phù cầm lấy chiếc khăn lông đặt trên bàn để lên đầu Thẩm Kỵ, cẩn thận lau khô mái tóc cho anh.
Thẩm Kỵ nheo mắt lại, những xúc tu sau lưng lại ngọ nguậy bò lên.
[Quá đáng!]
[Tôi cũng muốn Phù Phù lau xúc tu cho tôi!]
[Ích kỷ!]
Ngay sau đó, đám xúc tu đang vặn vẹo thành một khối lập tức biến mất.