"Rầm!"
Tiếng nổ vang lên như dự đoán, mảnh gỗ văng tung tóe.
Ôn Phù đứng im, mặc cho mảnh gỗ xước qua mặt, cô ngẩng đầu nhìn khối thạch xanh khổng lồ kia.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng nhìn thấy nó biến đổi từ hình người thành một vật thể màu xanh thẳm khổng lồ, tim Ôn Phù vẫn run lên.
Cô đang ở quá gần nó.
Ôn Phù thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ những sọc đen trên người nó, những chiếc xúc tu màu xanh lam duỗi ra trước chân Ôn Phù, bò về phía cô.
Cùng với không khí càng lúc càng ẩm ướt, tất cả đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh yếu đuối của Ôn Phù.
Cô ngẩng đầu, cong môi: "Anh, thật đẹp."
"Tôi chưa từng thấy... ưʍ."
Ôn Phù không cần cúi đầu xuống, cơn đau quen thuộc ở bụng và chiếc xúc tu vừa vụt qua đều nói cho cô biết, nó không vui.
Nó không hài lòng với câu trả lời của cô.
"Cười còn xấu hơn cả khóc." Thẩm Kỵ cử động thân thể, nhìn Ôn Phù đang gục ngã trên mặt đất rêи ɾỉ.
Ôn Phù bám vào thành thùng gỗ, mặt mày tái nhợt.
"Tiểu Phù, sao sắc mặt của cô lại kém như vậy?" Thẩm Kỵ hỏi, vừa nói vừa chạm tay vào mặt Ôn Phù.
Ôn Phù dụi vào lòng bàn tay Thẩm Kỵ: "Chắc là do trong phòng tắm ngột ngạt quá."
Cô cụp mắt xuống, giấu kín cảm xúc vào trong lòng.
"Lại gần tôi một chút."
Ôn Phù tiến lại gần hơn một chút, giây tiếp theo, bàn tay đang chạm vào mặt cô biến thành xúc tu, chiếc thùng tắm lại nổ tung lần nữa.
[Mặt Phù Phù mềm quá.]
[Tránh ra!]
[Phù Phù là của tôi!]
[Của ta!]
Hơn mười chiếc xúc tu tranh giành nhau, Ôn Phù nhìn Thẩm Kỵ, trong đầu cố gắng hình dung ra hình dáng hoàn chỉnh của nó.
Giống như một cây nấm xanh lam bị đột biến, độc hại và nhạy cảm.
Cũng giống như slime.
Ôn Phù cắn răng lao vào lòng Thẩm Kỵ màu xanh lam mềm mại kia, vùi đầu vào cơ thể to lớn đó.
Cảm giác mát lạnh, mềm mại khiến cơ thể căng cứng của cô dần dần thả lỏng.
Nệm nước, hai chữ này hiện lên trong đầu Ôn Phù.
Trong mùa hè nóng bức, phòng tắm càng trở nên ngột ngạt.
Lâu rồi Ôn Phù mới lại cảm thấy thoải mái như vậy, tay cô sờ soạng trên người Thẩm Kỵ.
"Tiểu Phù, cô đang sờ cái gì thế?"
"Mát quá." Ôn Phù ngẩng đầu lên, cằm dụi dụi vào người Thẩm Kỵ.
Thấy Ôn Phù gần như dính chặt lấy anh, những chiếc xúc tu sau lưng Ôn Phù cũng bắt đầu không nghe lời ngọ nguậy.
[Tôi cũng rất mát mẻ.ư
[Tôi còn biết mát-xa nữa.]
[Phù Phù, ôm tôi nữa đi.]
[Tôi muốn hôn Phù Phù hôn.]
[Ta muốn hút.]
Những chiếc xúc tu bỗng trở nên hòa thuận một cách kỳ lạ, leo lên rồi quấn quanh cơ thể Ôn Phù.
Ôn Phù thả lỏng cơ thể, nhẹ nhàng nói với Thẩm Kỵ: "Thích anh nhất."
Đám xúc tu không ngừng ngọ nguậy quấn lấy chiếc cổ yếu ớt của Ôn Phù, chỉ cần hơi dùng sức một chút là đã có thể khiến cô ngạt thở rồi.
Nhưng đám xúc tu màu xanh làm đó chỉ nhẹ nhàng quấn lấy cổ cô, phần đầu tròn trịa trong suốt màu xanh lam chạm nhẹ vào động mạch chủ đang đập thình thịch trên cổ cô, như thể tìm được trò chơi mới.
Thậm chí chúng còn len lỏi vào qua cổ áo rộng.
Cuối cùng cũng chạm được vào nơi mình mong muốn.
Phần đầu trong suốt tách ra, luồn lách qua lại trong lớp áo màu xanh ngọc.
Đám xúc tu ngọ nguậy quấn lấy nơi mình yêu thích nhất.
Không ngừng nghỉ.
Ôn Phù giật mình cong người lên, nức nở nói: "Anh, xúc tu của anh..."
Giọng nói đứt quãng, gương mặt Ôn Phù đỏ bừng, cô há miệng cắn lấy ngón tay trỏ, cố gắng nuốt những tiếng rêи ɾỉ kia xuống.
"Xúc tu của tôi?"
"Nó làm sao?"
Trong giọng nói của Thẩm Kỵ mang theo vẻ nghi hoặc, như thể anh không nhìn thấy cảnh tượng đám xúc tu đang lật người cô gái trong lòng ra nếm thử.
Đôi chân dài trắng nõn của Ôn Phù bị những chiếc xúc tu màu xanh lam bao phủ.
Trông quyến rũ lạ thường.
Ngay cả bàn chân nhỏ xinh trắng nõn cũng bị xúc tu quấn lấy.
Giống như dã thú đang đánh dấu lãnh thổ.