Chiếm Lấy Em

Chương 13

"Ồ?" Thẩm Kỵ cúi đầu, ngửi ngửi trên người cô, đôi mày thanh tú nhếch lên, trong mắt hiện lên nụ cười.

"Ý cô là, cô thích tôi?"

Ôn Phù ngượng ngùng ngồi xổm xuống, gối đầu lên đùi rắn chắc của Thẩm Kỵ, để lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh.

"Rất thích."

"Hừ."

Ôn Phù cắn răng chịu đựng cảm giác lạnh lẽo luẩn quẩn trên cổ, không dám trốn tránh.

"Nếu đã thích như vậy thì lát nữa tắm chung với tôi." Hơi thở lạnh lẽo của Thẩm Kỵ phả vào đôi tai nhạy cảm của Ôn Phù.

"Anh, anh..." Ôn Phù ấp a ấp úng nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.

Ngược lại còn khiến Thẩm Kỵ véo má cô, nắn bóp đến mức nó nóng bừng.

"Sao thế? Không muốn à?" Giọng điệu của Thẩm Kỵ rất nhẹ nhàng, không phân biệt được là vui hay giận.

Ôn Phù nắm lấy bàn tay Thẩm Kỵ đang đặt bên cạnh: "Muốn, anh biết là tôi luôn nguyện ý làm bất cứ việc gì mà."

Ôn Phù cụp mi xuống, che giấu đi ánh mắt bất an.

Trong phòng tắm, sương khói lượn lờ.

Ôn Phù điều chỉnh nhiệt độ nước trong thùng tắm, bàn tay khẽ khuấy nước bên trong.

Tiếng quần áo cọ xát không ngừng vang lên ở phía sau, Ôn Phù cắn chặt đôi môi đầy đặn đến đỏ bừng.

Thẩm Kỵ đi qua sau lưng Ôn Phù, bước vào thùng tắm rồi ngồi xuống.

Suốt quá trình đó anh không hề che đậy.

Ôn Phù không ngờ rằng anh lại có vốn liếng lớn như vậy.

Lớn đến mức cô không thể thốt nên lời.

"Tiểu Phù, cô đang nhìn cái gì thế?" Giọng nói dịu dàng vang lên trong không gian chật hẹp càng trở nên rõ ràng hơn.

Ôn Phù chớp chớp mắt, "Chân của anh, trông dài thật đấy."

"Chậc."

Thẩm Kỵ chìm người xuống nước: "Lại đây."

Khoảng cách giữa Ôn Phù và Thẩm Kỵ chỉ cách một cánh tay, cô hơi cúi người xuống.

Nước trong thùng gỗ dập dềnh gợn sóng.

"Rầm!"

Mảnh gỗ vỡ văng tứ tung, cứa cả vào cổ Ôn Phù nhưng cô không hề có cảm giác.

Đồng tử Ôn Phù co rút, cô vội vàng lùi lại hai bước, ngã ngồi trên mặt đất, chiếc áo sơ mi màu xanh lam cũng bị nước làm ướt sũng.

Làm nổi bật đường cong cơ thể của cô.

"Thấy chưa, cô lại nói dối, rõ ràng vừa nãy còn nói thích tôi." Thẩm Kỵ thở dài nói.

Ôn Phù không nhịn được thầm chửi thề trong lòng, mẹ kiếp, cô nói thích anh ta cũng đâu có nghĩa là cô chấp nhận được sự biến dị của anh ta chứ!

Chiếc thùng tắm bị sinh vật giống như thạch màu xanh lam kia làm vỡ tung, giọng nói của nó trầm thấp.

Rõ ràng là không hài lòng với biểu hiện của Ôn Phù.

Những chiếc xúc tu cọ xát trên mặt đất.

[Ngọt quá, thật muốn ngậm lấy!]

[Phù Phù, lâu rồi không gặp, tôi nhớ cô lắm đấy!]

[Muốn ăn đầu lưỡi!]

Ôn Phù bị cảnh tượng trước mặt làm cho choáng váng, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại được.

Đôi mắt của Thẩm Kỵ càng lúc càng tối đi khi thấy Ôn Phù im lặng quá lâu.

"Ưʍ." Ôn Phù kêu lên một tiếng, cúi đầu nhìn xuống chỗ truyền đến cảm giác đau đớn.

Chiếc xúc tu mềm mại màu xanh lam giờ đây đã trở nên sắc nhọn, đâm xuyên qua bụng cô.

"Tiểu Phù à, bây giờ trông cô thật chướng mắt." Thẩm Kỵ nói như thể đang thì thầm với người yêu.

Ôn Phù há miệng, máu tươi ngập tràn trong cổ họng.

Cơn đau từ bụng lan ra khiến mắt cô tối sầm, cô vươn tay ra, cố gắng nắm lấy thứ gì đó.

Khi cô ngã khuỵu xuống đất, Thẩm Kỵ đã đi đến bên cạnh: "Cô muốn nói gì thế Tiểu Phù? Rõ ràng vừa nãy tôi đã cho cô cơ hội rồi mà."

"Thật đáng tiếc."

Trước khi nhắm mắt, Ôn Phù dồn hết sức lực nói một tiếng: "Tôi..."

"Tôi?" Thẩm Kỵ lặp lại, trong giọng nói mang theo vẻ khó hiểu.

Chất thạch màu xanh lam kia khiến cô khó có thể nhìn rõ biểu cảm của anh.

Mẹ kiếp! Ôn Phù thầm chửi rủa, mùi máu tanh nồng dường như vẫn còn tràn ngập trong miệng cô.

Thẩm Kỵ đang ngồi ở trong thùng tắm, đôi mắt hẹp dài nhếch lên, nhìn Ôn Phù nói: "Lại đây."

Ôn Phù dùng móng tay cấu chặt vào lòng bàn tay, cứng đờ da đầu bước tới.