Chiếm Lấy Em

Chương 12

Ban đầu còn lo lắng sẽ ăn không hết, giờ thì thấy cô lo lắng thừa rồi.

Ôn Phù ăn từng miếng mì nhỏ trong bát, gia vị ít nên mùi vị chỉ có thể nói là tạm được.

Tiếng húp mì xì xụp từ đối diện vang lên không ngừng.

"Anh muốn uống nước không?" Ôn Phù rót nước đưa cho Thẩm Kỵ.

Thẩm Kỵ đặt cái bát trống xuống, nhận lấy cốc nước: "Cho tôi thêm một bát nữa."

Nói xong, anh ngửa đầu uống nước.

Ôn Phù lại múc đầy một bát mì cho anh, còn chưa kịp nói gì thì bát mì trên tay cô đã bị lấy mất.

Cô cong mắt cười nói: "Anh thấy ngon không?"

Thẩm Kỵ miễn cưỡng ngẩng đầu lên khỏi bát mì, lau miệng hai cái: "Bình thường."

Ngay sau đó lại là tiếng húp mì xì xụp vang lên.

Ôn Phù cúi đầu ăn mì, không định vạch trần lời nói dối của Thẩm Kỵ.

Thẩm Kỵ ngồi trên ghế, nheo mắt nhìn Ôn Phù đang dọn dẹp bát đĩa: "Không ngờ cô cũng hơi có ích."

"Tôi nấu ăn ngon lắm, tối nay tôi sẽ nấu món khác cho anh." Ôn Phù vén tóc ra sau tai, mỉm cười dịu dàng nhìn Thẩm Kỵ.

"Nấu bình thường, miễn cưỡng ăn được."

"Tôi sẽ cố gắng cải thiện." Ôn Phù vừa gật đầu vừa dọn dẹp bát đĩa.

Thẩm Kỵ chỉ ngón trỏ về phía Ôn Phù.

"Sao vậy?" Ôn Phù đặt bát đũa trong tay xuống, cúi người lại gần Thẩm Kỵ.

Mũi chạm mũi, hai mắt nhìn nhau.

Thẩm Kỵ ngả người ra sau: "Sao lại đến gần tôi như vậy?"

Lúc này Ôn Phù mới lùi lại hai bước: "Tại tôi lo lắng cho anh quá nên không để ý."

Cô xoắn xoắn vạt áo sơ mi: "Anh không thấy phiền chứ?"

Thẩm Kỵ cắn môi, cố kiềm chế khóe môi đang nhếch lên.

"Hừ, xoa bụng cho tôi." Thẩm Kỵ chỉ vào bụng mình.

"Ăn nhiều quá bị đầy bụng sao, chắc là do tôi nấu nhiều quá."

"Không nhiều, đây là bệnh cũ của tôi, không phải đầy bụng!" Thẩm Kỵ ấn tay lên bụng mình.

"Nhỏ thật đấy."

Ôn Phù không hiểu, nhìn theo hướng nhìn của Thẩm Kỵ, chỉ thấy bàn tay của mình bị bàn tay anh bao phủ, không thấy đâu nữa.

"Tại tay anh to."

Ôn Phù nhẹ nhàng xoa bụng cho Thẩm Kỵ.

"Mặt cũng nhỏ."

"Năm nay cô bao nhiêu tuổi?" Thẩm Kỵ đưa tay so sánh với mặt Ôn Phù.

"28 tuổi."

"Ồ, nhóc con." Thẩm Kỵ vươn tay ra.

Mặt Ôn Phù đỏ bừng, cô hơi trợn mắt lên: "Thế còn anh?"

"2000 tuổi."

Ôn Phù đặt tay kia lên má Thẩm Kỵ, khuôn mặt anh phản chiếu trong đôi mắt mèo xinh đẹp của cô.

"Nhưng mà anh nhìn trẻ lắm, trên mặt cũng không có nếp nhăn nào."

Thẩm Kỵ cong môi cười, cúi người xuống gần Ôn Phù.

Ôn Phù ngồi xổm trên mặt đất, mặc cho Thẩm Kỵ tiến lại gần, ngoan ngoãn như một chú mèo con.

"Tôi và cô vốn dĩ đã khác nhau."

Hơi thở lạnh lẽo của anh phả vào mặt Ôn Phù, lông mi cô run rẩy: "Làm sao tôi có thể so sánh với anh được."

"Khéo nịnh nọt." Thẩm Kỵ giơ tay ra, chọc vào khuôn mặt trắng nõn mịn màng của Ôn Phù, khiến cho mặt cô đỏ bừng.

Trời dần tối, Ôn Phù đang rửa bát, tay cô bất giác dừng lại, mắt nhìn dòng nước chảy mà ngẩn người.

Buổi tối cô đã làm mì xào, có vẻ như Thẩm Kỵ không có yêu cầu gì quá cao với đồ ăn, anh ăn cái gì cũng thấy ngon, hoặc có thể nói là anh chưa từng ăn gì cả, cho nên rất hài lòng với mấy món cô nấu.

Ôn Phù thu hồi tầm mắt lại, tiếp tục rửa bát.

"Dọn dẹp xong chưa?" Thẩm Kỵ ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, nhìn Ôn Phù đang bước vào cửa.

"Dọn xong hết rồi, anh buồn ngủ sao?" Ôn Phù cười nói.

"Chưa vội, trời vừa mới tối."

Trăng trên trời vẫn là trăng máu, khiến cho Ôn Phù cảm thấy sợ hãi.

Ôn Phù thấy Thẩm Kỵ gấp sách lại, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô.

Da đầu cô tê dại.

"Nhắc mới nhớ, Tiểu Phù à, hình như cô luôn nói tôi đẹp trai đúng không?"

Ôn Phù gật đầu: "Ở chỗ chúng tôi, vẻ ngoài như của anh rất hiếm thấy."

Mái tóc mềm mại của Thẩm Kỵ nhẹ nhàng lay động theo cái nghiêng đầu của anh.

Giống như những xúc tu xanh lam đang vung vẩy.