Chiếm Lấy Em

Chương 11

Thẩm Kỵ đứng dậy, lần đầu tiên trong đời anh không cảm thấy phiền phức.

Anh cúi người xuống, áp sát vào Ôn Phù, nhìn thấy cô ngoan ngoãn đứng im, khóe môi anh khẽ nhếch lên.

Ôn Phù cảm thấy trên trán mát lạnh, cô ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Kỵ.

Tay Thẩm Kỵ điểm nhẹ chữ "Ngốc" lên trán cô

"Anh dạy tôi được không?" Ôn Phù nắm lấy ngón út của Thẩm Kỵ, nhẹ nhàng lắc lư, giọng nói càng thêm dịu dàng.

Cảm giác mềm mại trên ngón út và giọng nói vang vọng bên tai khiến Thẩm Kỵ cảm thấy thú vị.

"Chỉ dạy một lần." Anh cúi đầu nhìn Ôn Phù.

"Tôi sẽ học thật nghiêm túc." Ôn Phù mỉm cười, kiễng chân hôn lên quả táo ở cổ họng của Thẩm Kỵ.

Thẩm Kỵ liếc nhìn Ôn Phù: "Nói năng tùy tiện."

Ôn Phù cúi đầu, mười ngón tay đan vào nhau với Thẩm Kỵ: "Bởi vì tôi thích anh nhất mà, nên chỉ ăn nói tùy tiện với anh thôi."

"Thích nhất?"

Ôn Phù nhìn chằm chằm vào đôi môi đang mở ra đóng vào của Thẩm Kỵ, gật đầu, cô nhìn thẳng vào mắt anh.

"Thích anh nhất."

"Hừ, tôi không thích cô." Thẩm Kỵ mím môi, quay mặt đi.

Lúm đồng tiền trên má anh chợt lọt vào mắt Ôn Phù.

"Không sao cả, tôi vẫn luôn thích anh." Ôn Phù vừa nói vừa cười, lắc tay Thẩm Kỵ.

"Tôi đói rồi." Thẩm Kỵ hất tay Ôn Phù ra, vội vàng bước nhanh về phía nhà bếp.

Nhìn bóng lưng hốt hoảng chạy trốn của Thẩm Kỵ, ánh mắt Ôn Phù lóe lên.

"Anh chờ tôi với." Cô nhanh chóng đuổi theo Thẩm Kỵ.

Trong nhà bếp.

Thẩm Kỵ vỗ trán: "Cô là đồ ngốc sao?"

Ôn Phù ngồi xổm trên mặt đất, hai má đỏ bừng vì bị lửa hun nóng, chiếc mũi nhỏ xinh của cô cũng dính đầy tro.

"Anh đừng giận, tôi nhất định sẽ học được mà." Nói xong, Ôn Phù lại định cho củi vào.

"Thôi được rồi, nấu cơm trước đi." Thẩm Kỵ kéo Ôn Phù dậy.

"Trời tối rồi mà cô vẫn chưa học được." Anh cau mày nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Ôn Phù.

"Món chính..." Ôn Phù lẩm bẩm, mắt liếc nhìn đồ ăn trong phòng.

Nấu cơm nhưng không có nồi cơm điện, cô không biết nấu.

Ánh mắt cô dừng lại ở túi bột, trong lòng càng xuất hiện thêm nhiều nghi hoặc.

Ôn Phù liếʍ đôi môi khô khốc, nuốt những nghi ngờ trong lòng xuống, tập trung trộn bột và nước vào với nhau.

Sau đó cán thành từng miếng mỏng, cắt thành sợi nhỏ.

Nước trong nồi cũng đã sôi.

Cô cho mì vào nồi, thêm hai thìa muối.

Sau khi mì chín, cô vớt ra cho vào nước lạnh.

Ôn Phù lấy cà chua và trứng đã rửa sạch bên cạnh, cho vào nồi xào.

Ở đây gần như không có gia vị, chỉ có muối và ớt.

Ôn Phù lại trộn số trứng còn lại với thịt nghêu, thêm một chút muối cho vừa ăn rồi sau đó nhanh chóng đổ vào chảo rán bánh.

Thẩm Kỵ ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Ôn Phù lau mồ hôi trên mặt, bưng bát đũa bước ra ngoài.

"Anh muốn ăn ở đâu?" Gió biển thổi qua khuôn mặt nóng bừng của Ôn Phù, mang theo cảm giác mát lạnh.

"Ăn ở ngoài đi cho mát."

"Được, vậy tôi đi dọn bàn, anh đợi một lát nhé."

Ôn Phù nhanh chóng dọn bàn xong, sau đó bưng thức ăn ra.

Thẩm Kỵ nhìn bát mì trắng tinh, định gắp một miếng.

"Chờ một chút."

Đôi đũa màu đỏ bị một bàn tay trắng như ngọc chặn lại, Thẩm Kỵ ngẩng đầu lên.

Ôn Phù lấy bát của Thẩm Kỵ, chan nước sốt cà chua trứng lên trên bát mì trắng rồi trộn đều.

Sau khi trộn xong, cô mới bưng bát mì đặt trước mặt Thẩm Kỵ.

"Ăn thế kia nhạt nhẽo lắm, ăn như vậy sẽ ngon hơn."

Thẩm Kỵ cầm đũa gắp một sợi mì cho vào miệng nhai, mắt anh sáng lên.

Anh cầm bát lên nhanh chóng ăn hết, đầu cũng không ngẩng lên.

Thấy Thẩm Kỵ ăn ngon lành, Ôn Phù lại gắp một miếng bánh trứng cho vào bát anh.

"Anh thử món trứng thịt nghêu rán này xem."

"Ừ." Trong cổ họng Thẩm Kỵ ậm ừ đáp lại.

Ôn Phù lúc này mới cúi đầu trộn mì trong bát ăn, lần đầu tiên nấu nên cô không biết khẩu phần bao nhiêu, sợ Thẩm Kỵ ăn không đủ nên cô đã nấu một nồi to.