"Hửm?" Ôn Phù mơ mơ màng màng, ánh sáng khiến cô phải nhíu mày mở mắt ra.
Sự mệt mỏi sau một thời gian dài chạy trốn đã khiến cô kiệt sức, Ôn Phù gần như là ôm chặt lấy Thẩm Kỵ mà chìm vào giấc ngủ.
"Trời sáng rồi sao?" Ôn Phù nheo mắt, giơ tay chạm vào lông mi che ánh sáng cho Thẩm Kỵ.
Thẩm Kỵ liếʍ răng nanh, l*иg ngực đang phập phồng kia lại kỳ lạ trở nên bình tĩnh lạ thường khi bị bàn tay ấm áp kia chạm vào.
Chiếc xúc tu màu lam "tạch" một cái tắt đèn đi, căn phòng lại chìm vào bóng tối.
Ôn Phù ngơ ngác chớp mắt, sau đó chậm rãi rút tay về thì thấy Thẩm Kỵ đã nhắm mắt ngủ.
Cô lại ôm lấy eo anh, cọ cọ môi vào cánh tay của anh, nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Thơm quá."
Nói xong, hơi thở cô dần dần chậm lại.
Thẩm Kỵ quay mặt sang nhìn khuôn mặt đang ngủ của Ôn Phù, lạnh lùng hừ một tiếng: "Nông cạn."
Nếu không phải cả khuôn mặt đều đang đỏ bừng thì câu nói kia của anh sẽ thuyết phục hơn.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa kính, chiếu vào trên giường, Thẩm Kỵ bóp mũi Ôn Phù một hồi lâu, mãi mới thấy đôi môi đầy đặn kia hơi hé mở.
Đôi môi kia theo nhịp thở mà run nhẹ.
Lực trên tay anh dần dần nới lỏng, cuối cùng buông ra hoàn toàn.
"Lười biếng." Thẩm Kỵ nói với vẻ mặt đầy chán ghét.
Anh và Ôn Phù rất gần nhau, đến mức có thể nhìn rõ lông tơ trên mặt và đầu lưỡi hồng nhạt trong miệng cô.
Ôn Phù vừa mở mắt ra đã bị nhan sắc của Thẩm Kỵ làm cho choáng váng, trong mắt cô vẫn còn hơi nước.
"Anh..."
Đôi môi mềm mại bị đầu ngón tay lạnh lẽo chặn lại.
"Tôi muốn uống máu, Tiểu Phù." Âm cuối của anh hơi cao lên.
Khoảng cách giữa anh và Ôn Phù chỉ có hai ngón tay, anh dừng lại, nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử nâu của Ôn Phù.
Ôn Phù hơi há miệng, cắn vào môi dưới, sau đó ngẩng đầu lên.
Thẩm Kỵ thở dài, những ngón tay thon dài luồn vào tóc Ôn Phù, sau đó mυ'ŧ mạnh hơn.
Giống như một con thú nhỏ đang bú sữa.
Môi dưới bị mυ'ŧ đến tê dại, Ôn Phù vô thức há miệng ra, muốn anh nhẹ nhàng hơn một chút.
Bị mùi vị ngọt ngào trong miệng thu hút, đầu lưỡi Thẩm Kỵ mạnh mẽ xâm nhập vào lãnh địa mà anh chưa từng đến.
Anh ghì chặt đầu Ôn Phù, không cho cô cơ hội trốn thoát.
Mặt Ôn Phù đỏ bừng, đón lấy hơi thở và nước bọt của anh.
Trong khoang miệng ngập tràn mùi hương gỗ đàn hương thanh mát, khiến cô như chìm đắm trong đại dương hương gỗ kia.
Ôn Phù chống hai tay lên ngực Thẩm Kỵ, cằm tựa lên vai anh, đôi mắt ngấn lệ, há miệng thở hổn hển.
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai anh.
"Anh còn muốn uống máu nữa không?" Ôn Phù dùng giọng thều thào nói bên tai anh.
Thẩm Kỵ đưa ngón trỏ lạnh lẽo lên véo nhẹ vào cổ Ôn Phù: "Không cần nữa."
"Vậy tôi đi nấu cơm cho anh nhé, anh đói rồi phải không?" Ôn Phù ngồi dậy khỏi vòng tay Thẩm Kỵ, nhìn anh.
Mái tóc cô lướt qua lòng bàn tay anh, Thẩm Kỵ nhướng mày, xoa xoa ngón tay.
"Cười xấu quá." Thẩm Kỵ quay mặt đi, không nhìn khuôn mặt tươi cười của Ôn Phù nữa.
"Đi đi." Anh phẩy tay.
"Ừm." Ôn Phù vui vẻ đáp.
Cô đi vào nhà bếp, nhưng lại gặp phải một vấn đề. Trong bếp không có bếp ga mà là kiểu bếp cũ, dùng củi để nấu ăn.
Vấn đề là Ôn Phù chưa bao giờ đốt củi, chứ đừng nói đến việc nấu ăn.
Cô chống nạnh thở dài, quay người đi về phòng ngủ.
Thẩm Kỵ đang ngồi trên ghế đọc sách, nửa ngày cũng chẳng lật được một trang, ánh mắt anh cứ dán chặt vào cửa như đang suy nghĩ điều gì đó.
Một màu xanh lam bất ngờ lọt vào tầm mắt anh, Thẩm Kỵ ngẩng đầu lên.
"Sao vậy?"
"Tôi... không biết nấu cơm bằng củi." Ôn Phù nắm chặt vạt áo.
Ánh mắt của Thẩm Kỵ dừng lại hồi lâu trên đôi chân trắng nõn, thon dài của Ôn Phù.
Áo của anh lớn đến vậy sao? Anh nghiêng đầu nhìn chiếc áo sơ mi dài đến gần đầu gối Ôn Phù, trong lòng hơi thắc mắc.