Chiếm Lấy Em

Chương 18

"Hừ, còn nói không buồn ngủ." Thẩm Kỵ không chịu bỏ qua nói.

Dưới ánh trăng, Thẩm Kỵ nín thở, đưa tay gạt đi những sợi tóc vướng víu trên má cô sang một bên.

Nhìn thấy đôi môi của Ôn Phù dần thả lỏng, anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thẩm Kỵ đột nhiên nhíu mày, tay chống trán.

"Chậc, mình rốt cuộc ở..." Anh nắm lấy vai Ôn Phù muốn đẩy cô ra, nửa người nằm trên người anh thế này làm anh không còn chút uy nghiêm nào cả, đầy tớ gì mà không có chút tự giác nào.

Nghĩ đến đây, Thẩm Kỵ liếc nhìn Ôn Phù một cái.

Thật là không ra thể thống gì.

Bàn tay anh dừng lại trên bờ vai gầy của cô, khẽ siết nhẹ.

"Sao lại gầy như vậy?" Anh thấp giọng hỏi.

Ôn Phù nằm ở trước mặt anh thở đều đều, cơ thể nhẹ nhàng phập phồng theo nhịp thở.

Cuối cùng anh vẫn không đẩy Ôn Phù ra, thỉnh thoảng nuông chiều đầy tớ một chút cũng không sao, đợi đến lúc anh tỉnh lại rồi đẩy cô ra cũng không muộn. Thẩm Kỵ nghĩ vậy rồi nhắm mắt lại.

Một luồng hương thơm xông vào mũi khiến Thẩm Kỵ chậm rãi mở mắt ra. Tay anh vô thức sờ soạng trong lòng, Thẩm Kỵ nhíu mày ngồi dậy nhìn xung quanh. Anh đẩy cửa phòng ra thì thấy Ôn Phù đang bày bát đũa ngoài sân.

“Anh dậy rồi à, tôi đã làm bánh bí đỏ nhân trứng và một ít nộm bắp cải.”

Ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên mái tóc cô, làm cho cô như tỏa sáng.

Thẩm Kỵ ho nhẹ hai tiếng: "Dậy lúc nào vậy?”

“Dậy được một lúc rồi, thấy anh vẫn còn ngủ nên tôi không gọi anh.” Ôn Phù vừa nói vừa đưa chiếc bánh vào tay Thẩm Kỵ.

Cô chống cằm nhìn Thẩm Kỵ đang ăn ngấu nghiến, lại dùng đũa chọc chọc vào chiếc bánh trong bát mình.

“Tôi thấy đồ ăn trong bếp không còn nhiều nữa.” Ôn Phù cẩn thận lên tiếng.

Thẩm Kỵ nuốt miếng bánh trong miệng xuống: "Ăn xong tôi đưa cô đi kiếm đồ ăn."

Anh thản nhiên nói.

Bàn tay Ôn Phù đang cầm đũa siết chặt, cô nhai miếng bánh mà cảm thấy như nhai sáp.

Gió biển nhẹ nhàng thổi qua mái tóc của Ôn Phù.

Thẩm Kỵ đặt đũa xuống, nhìn cô đang ăn từng miếng bánh nhỏ.

"Sao vẫn chưa ăn được hết một cái vậy."

"Tôi ăn xong ngay đây, anh đợi tôi một lát." Nói xong, Ôn Phù vội vàng ăn nhanh hơn.

Sau khi dọn dẹp bát đũa xong, Thẩm Kỵ đứng dậy liếc nhìn Ôn Phù, anh chuẩn bị mở cửa thì dừng lại.

Ôn Phù thấy anh đứng im ở cửa thì liền chạy nhanh đến bên cạnh anh.

Thẩm Kỵ đứng ngược ánh sáng trước cánh cửa gỗ, anh quay đầu lại vươn tay về phía cô.

Ôn Phù cắn môi, lông mi khẽ run.

Cô đặt tay vào lòng bàn tay của Thẩm Kỵ, để mặc cho anh nắm lấy tay cô.

“Bên ngoài hỗn loạn, đừng đi quá xa tôi.”

Vẻ hoảng loạn trong mắt Ôn Phù mới vơi đi phần nào, cô gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ không rời khỏi anh nửa bước.”

Hai chữ “dính người” lại thoát ra khỏi đôi môi đỏ mọng của Thẩm Kỵ.

Ôn Phù đánh giá xung quanh, không khác gì so với lúc cô chạy vào.

Mới có mấy ngày mà, cô cúi đầu tự cười nhạo chính mình.

“Cộp.” Một bàn chân to lớn dừng lại trước mặt hai người, đôi mắt tam giác nhỏ tràn đầy sợ hãi. Gã nằm rạp xuống đất, toàn thân run rẩy.

"Lão đại, ngài... sao ngài lại ra ngoài?"

Thẩm Kỵ vừa nắm tay Ôn Phù vừa thở dài: "Thấy chưa Tiểu Phù, chỉ có cô là không đối xử với tôi như vậy, cô là khác biệt nhất."

Ôn Phù nấp ở sau lưng Thẩm Kỵ: "Hắn ta trông xấu quá."

Thẩm Kỵ giơ chân giẫm lên tay Lục Điền.

Bàn tay hắn ta trong nháy mặt vặn vẹo biến dạng, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu lăn dài trên khuôn mặt hắn.

Lục Điền cắn chặt môi, không dám phát ra một tiếng nào.

"Xấu quá thì đừng nhìn nữa." Giọng nói của Thẩm Kỵ nhẹ nhàng như thể vừa vô tình giẫm phải một con rệp vậy.

Ôn Phù ôm lấy cánh tay Thẩm Kỵ: “Vẫn là anh tốt nhất, vừa đẹp vừa thơm.”

Thẩm Kỵ nhéo má cô: “Chỉ nắm tay thôi chắc là chưa đủ đâu nhỉ, nhìn xem, cả người cô sắp treo lên cánh tay tôi rồi kìa."