Chiếm Lấy Em

Chương 7

Như thể chỉ là tóc của anh vô tình quấn lấy Ôn Phù vậy.

Ôn Phù cắn chặt môi, chịu đựng cảm giác chúng quấn lấy và ngọ nguậy trên người mình, đôi bàn tay run rẩy tiếp tục chải tóc cho người đàn ông.

[Thơm quá, thơm quá, muốn dính trên người Phù Phù mãi mãi.】

[Muốn hút.]

[Eo của Phù Phù nhỏ quá, thật muốn chui vào trong.]

Những chiếc xúc tu to gan không ngừng cọ xát phần đầu tròn trịa lên môi Ôn Phù.

Chiếc xúc tu quấn quanh eo Ôn Phù lại vô tình chạm vào chỗ nhạy cảm nhất trên eo cô.

Da đầu Ôn Phù tê dại, cô mở miệng định bảo Thẩm Kỵ bỏ chiếc xúc tu đang quậy phá trên eo cô ra, nhưng lời còn chưa kịp nói ra.

Chiếc xúc tu đang nhòm ngó đôi môi Ôn Phù nãy giờ nhìn thấy cơ hội, lập tức chui vào trong miệng của cô.

Xúc tu lạnh lẽo khuấy đảo ở trong miệng Ôn Phù, phần đầu không ngừng hút nước trong miệng cô.

Xúc tu vui sướиɠ vặn vẹo.

Nước bọt theo khóe miệng Ôn Phù chậm rãi chảy xuống, trong chớp mắt đã bị chiếc xúc tu bên cạnh hút sạch.

[Miệng của Phù Phù mềm quá, ngọt quá.]

[Tôi cũng muốn ăn.]

[Quá đáng!]

Mấy chiếc xúc tu vươn lên chen chúc bên môi Ôn Phù thành một búi tròn.

Mắt Ôn Phù ngấn lệ, nhưng tay cô vẫn không dám dừng lại.

Cô thực sự đã chọc phải một tên vô cùng điên rồi, bây giờ cô mới hiểu ra vì sao đám dân làng khát máu kia lại không dám bước vào căn nhà hoang tàn này.

Bởi vì nơi đây có một con quái vật.

Nghe thấy những tiếng ồn ào cãi vã của đám xúc tu vì tranh giành đôi môi của Ôn Phù, Thẩm Kỵ thật sự muốn tìm lỗ chui xuống. Chúng nó đúng là làm mất mặt anh.

Anh phẩy tay, mặc kệ sự giãy giụa bất mãn của đám xúc tu mà thu hồi từng cái một lại.

Ôn Phù ở phía sau dường như từ nãy đến giờ đều im lặng chịu đựng, không hề có tiếng hét chói tai nào, điều này khiến anh rất hài lòng.

"Thích không?"

Bàn tay phía sau hơi khựng lại.

Ngón tay thon dài của Thẩm Kỵ gõ lên mặt bàn, anh nghĩ, nếu cô dám nói một câu "không thích", anh nhất định sẽ xé xác cô ra cho cá ăn.

"Thích, chỉ cần là anh, tôi đều thích." Ôn Phù vừa xoa tóc Thẩm Kỵ, vừa dùng giọng ngọt ngào dỗ dành người đàn ông trước mặt.

"Ồ? Thích chúng nó ở điểm nào?" Thẩm Kỵ thấy hứng thú, nắm lấy tay Ôn Phù kéo cô đến trước mặt mình.

Sau đó lại chỉ vào phần tóc phía trước, ý bảo cô xoa chỗ này.

Ôn Phù ngoan ngoãn để cho anh kéo, cúi đầu xoa tóc trước trán anh.

"Bọn chúng màu xanh lam, rất đẹp."

Đám xúc tu sau lưng Thẩm Kỵ lại muốn chui ra.

[Phù Phù thích màu xanh lam!]

[Cô ấy khen tôi đẹp!]

[Phù Phù cũng đẹp!]

[Tôi muốn ngủ cùng Phù Phù!]

Thẩm Kỵ đè nén đám xúc tu muốn chui ra về lại trong cơ thể, giơ tay chơi đùa với mái tóc mềm mượt như dải lụa trước mặt.

Anh xoắn tóc Ôn Phù: "Vậy Tiểu Phù nói xem, tôi tốt hơn hay là chúng nó tốt hơn?"

Ôn Phù tiến sát lại gần Thẩm Kỵ, chạm môi vào trán anh: "Đương nhiên là anh rồi, Tiểu Phù thích anh nhất."

Thẩm Kỵ nhướng mày, anh không chán ghét cảm giác ẩm ướt trên trán mình: "Thích tôi ở điểm nào?"

Anh ôm lấy eo Ôn Phù, kéo cô ngồi lên chân mình.

Ôn Phù ngồi quỳ trên đùi Thẩm Kỵ, vô thức ôm lấy cổ anh.

"Ngoại hình của anh rất nổi bật, Tiểu Phù chưa từng thấy người đàn ông nào quyến rũ như anh."

Thẩm Kỵ mím môi, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, anh quay đầu khẽ ho một tiếng, sau đó mới nói: "Nông cạn."

Nhưng tai lại hơi đỏ lên.

Ôn Phù cầm chổi chậm rãi quét dọn sân, đám người bên ngoài đã tản đi.

Ánh trăng máu dịu dàng rọi xuống sân, như thể phủ lên đó một tấm voan đỏ.

Kỳ dị và thần bí.

Cô thu hồi tầm mắt lại, tiếp tục quét sân.

Ai lại đi quét sân vào lúc nửa đêm chứ? Ôn Phù vung chổi, cô cảm thấy hơi mệt mỏi.

À phải rồi, đây là nhà của tên điên kia mà. Vừa nãy anh còn chắp tay sau lưng đi một vòng quanh sân, nói căn nhà này quá bừa bộn khiến anh khó chịu, ra lệnh cho cô dọn dẹp sạch sẽ.