Vì vậy Ôn Phù chỉ có thể cầm chổi lên, cần mẫn dọn dẹp dưới ánh trăng đêm.
"Tiểu Phù, tôi khát."
Âm thanh truyền qua cánh cửa ra ngoài sân, Ôn Phù đành phải đặt cây chổi trên tay xuống.
"Tôi đến ngay đây."
Cô rót nước rồi đưa đến trước mặt Thẩm Kỵ. Anh ngẩng đầu lên khỏi quyển sách nhìn cô.
Ôn Phù đặt chiếc cốc lên bàn: "Tôi đi dọn sân tiếp đây, anh cứ từ từ uống."
"Hừ."
Ôn Phù ôm ngực, kinh ngạc quay đầu lại: "Anh...?"
Giọt máu nhỏ xuống nền đất, lúc ngã xuống nền đất lạnh lẽo, Ôn Phù điên cuồng gào thét trong lòng.
Tên điên! Quả nhiên là một tên điên mà!
Máu tươi lại một lần nữa tuôn trào, thời gian quay ngược trở lại.
Lúc này, Ôn Phù đang cầm cốc nước trên tay tiến về phía Thẩm Kỵ.
"Nước của anh đây." Ôn Phù cầm cốc nước, khẽ ngồi xuống bên cạnh Thẩm Kỵ.
Thẩm Kỵ liếc nhìn, nhưng không nhận lấy cốc nước trong tay Ôn Phù.
"Hay để tôi cho anh uống được không?" Ôn Phù nhìn Thẩm Kỵ, đôi mắt nâu lóe lên những tia sáng nhỏ.
Thẩm Kỵ hơi nâng cằm lên.
Ôn Phù đứng dậy, cầm cốc nước đưa lên môi Thẩm Kỵ: "A, há miệng nào."
Thẩm Kỵ hơi hé miệng, để Ôn Phù đưa nước vào miệng mình.
Nước lạnh không thể xua tan cảm giác ngứa ngáy trong cổ họng anh.
Ôn Phù đặt cốc xuống, đưa tay lau vệt nước trên môi Thẩm Kỵ.
Đầu ngón tay ấm áp chạm vào đôi môi lạnh lẽo, run lên một cái rồi lại nhanh chóng biến mất. Ôn Phù tập trung lau khô vệt nước trên môi và cằm anh.
Thẩm Kỵ khẽ ho một tiếng: "Cô với ai cũng mạnh dạn và chủ động như vậy sao?"
Ôn Phù vén mái tóc rơi xuống ra sau tai, vẻ mặt ngại ngùng nói: "Chỉ với anh là như vậy thôi."
"Hừ!" Thẩm Kỵ quay mặt đi.
"Ai tin cô chứ."
Lông mày Ôn Phù nhíu lại, cô có hơi không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của anh là gì.
Cô vươn tay chạm vào mặt Thẩm Kỵ, giọng nhỏ nhẹ nói: "Chẳng lẽ anh không thích như vậy sao?"
Cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt khó hiểu.
"Chậc, cô nhiều chuyện thật, phiền quá đấy!" Thẩm Kỵ hất tay Ôn Phù ra.
Cô vô thức nhắm chặt mắt, chờ đợi cơn đau ập đến, thầm than lại phải bắt đầu lại lần nữa rồi.
Nhưng cơn đau không hề đến, Ôn Phù mở mắt ra, chỉ nhìn thấy bóng lưng cao lớn của Thẩm Kỵ.
Cô sờ lên ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù có thể quay ngược thời gian, nhưng cả thể xác lẫn tinh thần của cô đều kiệt quệ vì đau đớn.
Ôn Phù xoa xoa mũi, bước nhanh qua bậc cửa, đi đến giữa sân nhặt chổi lên chuẩn bị quét tiếp.
Thẩm Kỵ khoanh tay nhìn Ôn Phù trong sân, sau đó nhấc chân bước ra.
Ôn Phù vừa quét được vài cái thì cây chổi bỗng trở nên nặng trịch, không thể nào di chuyển được, cô quay đầu lại thì nhìn thấy một bàn chân đang dẫm lên cây chổi.
"Anh đói rồi sao?" Ôn Phù đứng ở giữa sân, mỉm cười nhìn Thẩm Kỵ.
"Tôi buồn ngủ, đi dọn giường đi." Nói xong, anh đá vào cây chổi trên tay Ôn Phù, đá nó bay đi.
"Ngày mai dọn tiếp." Dứt lời, anh nhìn chằm chằm Ôn Phù.
Ôn Phù nhếch môi mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Vậy để tôi đi dọn giường cho anh."
Cô không thèm để ý đến cây chổi nằm trên mặt đất, mà chỉ mỉm cười nhìn anh.
Thẩm Kỵ hài lòng thu ánh mắt lại, vẫy tay với Ôn Phù, sau đó quay người rời đi.
Ôn Phù đi theo sau lưng anh, cô thầm nghĩ, không nên so đo với kẻ điên.
Ôn Phù nhanh chóng trải chăn ra, sau đó vỗ vỗ gối vài cái.
Lòng bàn tay đỏ bừng, cô sững sờ một lúc, sờ vào lòng bàn tay mình rồi mới quay người lại.
"Đã dọn xong rồi, anh nghỉ ngơi đi." Ôn Phù đứng bên giường.
Thẩm Kỵ ngồi trên giường cúi gằm mặt xuống, không nhìn rõ biểu cảm thế nào.
Ôn Phù không dám di chuyển, cô cứ lặng lẽ nhón chân lên rồi lại hạ xuống.
"Lạnh quá." Thẩm Kỵ lên tiếng.
"Cô rất ấm." Anh ngẩng đầu lên nhìn Ôn Phù.
Ôn Phù liếʍ đôi môi khô khốc, kéo chiếc váy trắng bị cành cây móc rách còn dính đầy bùn đất.