Môi kề môi.
Ôn Phù nhắm mắt lại, hàng mi run rẩy bất an.
Cũng chính bởi vì nhắm mắt lại, cô mới không nhìn thấy những xúc tu màu xanh xuất hiện phía sau Thẩm Kỵ.
Chúng đang vung vẩy điên cuồng như những con quái vật ở phía sau Thẩm Kỵ.
[Muốn ăn!]
[Muốn liếʍ!]
[Muốn chạm vào!]
[Muốn quấn lấy eo cô ấy!]
Giọng nói trầm thấp như lời thì thầm của ác quỷ, đáng tiếc là Ôn Phù không nghe thấy cũng không nhìn thấy được.
Đôi môi mềm mại bị người đàn ông gặm cắn đến sưng đỏ, vết thương nhỏ trên môi cũng bị liếʍ láp đến mức ngứa ngáy.
Vết máu đã bị liếʍ sạch sẽ từ lâu.
Mặt Ôn Phù đỏ bừng, cô run rẩy mở đôi mắt nâu ra, hai tay chống trước ngực người đàn ông.
Bàn tay đang ghì chặt sau gáy chợt buông ra, Ôn Phù ngã ngồi xuống đất, há miệng thở hổn hển.
"Tên cô là gì?" Thẩm Kỵ đứng tại chỗ cúi đầu xuống, vệt máu của Ôn Phù vẫn còn lưu lại trên môi anh, khiến anh trông càng thêm ma mị, quyến rũ.
"Ôn Phù." Cô ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt mèo long lanh nước, mở đôi môi sưng đỏ vì bị gặm cắn ra trả lời.
"Anh, anh có thể thu nhận tôi không?" Ôn Phù vươn tay nắm lấy ống quần người đàn ông, đầu ngón tay trắng bệch.
Thẩm Kỵ ngồi xổm xuống, nâng cằm Ôn Phù lên, ngón tay cái cố ý ấn mạnh vào đôi môi đỏ căng mọng của cô: "Cô chắc chắn muốn ở lại đây?"
Ôn Phù gật đầu, giọt nước mắt theo động tác của cô rơi xuống mu bàn tay Thẩm Kỵ.
"Chắc chắn, xin anh thương xót tôi." Ôn Phù đưa hai tay ôm lấy cánh tay Thẩm Kỵ, khẽ dụi má vào lòng bàn tay anh.
Căn phòng chìm vào im lặng.
Ngay khi Ôn Phù nghĩ rằng cô sẽ lại chết và quay lại điểm xuất phát thì người đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng.
"Thẩm Kỵ."
"Hả?" Ôn Phù nghi hoặc ngẩng đầu lên.
Thẩm Kỵ siết chặt phần thịt mềm trong lòng bàn tay mình, thở dài lặp lại: "Tôi tên Thẩm Kỵ."
Đôi mắt đen láy lạnh lùng chạm vào đôi mắt mèo màu nâu.
"Thẩm, Thẩm Kỵ." Ôn Phù lắp bắp lặp lại.
Lúc này Thẩm Kỵ mới hài lòng thu hồi tầm mắt lại, đứng dậy ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, tay chống cằm, lên tiếng.
"Cô biết làm gì?"
Ôn Phù thẳng lưng: "Việc gì tôi cũng biết làm một chút, sau này tôi sẽ giặt giũ quần áo, nấu cơm cho anh, khi đi ngủ cũng sẽ xoa bóp chân cho anh, tôi rất có ích."
Vừa nói, Ôn Phù vừa lén lút quan sát sắc mặt của Thẩm Kỵ.
"Hơn nữa tôi ăn rất ít, ngủ cũng không chiếm nhiều diện tích, anh yên tâm, tôi ngủ rất ngoan, sẽ không làm phiền đến anh đâu."
Ôn Phù cắn môi, cô không thể hiểu nổi người đàn ông tên Thẩm Kỵ trước mặt này, đôi mắt hẹp dài luôn toát ra vẻ lạnh lùng, nhưng khóe môi lại luôn mang theo nụ cười, mái tóc xoăn dài buông xuống cổ khiến người ta có cảm giác khó phân biệt được giới tính.
"Tôi chải tóc rất giỏi, anh có muốn thử không?" Ánh mắt của Ôn Phù dừng lại trên mái tóc của Thẩm Kỵ, ngập ngừng lên tiếng.
"Ừ."
Nhận được sự đồng ý của Thẩm Kỵ, Ôn Phù đứng dậy khỏi mặt đất, liếc mắt nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy đồ vật nào trông giống lược.
Cô đau đầu đi đến sau lưng Thẩm Kỵ, những ngón tay trắng nõn luồn vào mái tóc của anh, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc xoăn của Thẩm Kỵ.
Thẩm Kỵ nheo mắt lại, những ngón tay phía sau chậm rãi luồn lách trong mái tóc anh, đầu ngón tay ấm áp thỉnh thoảng chạm vào da đầu lạnh lẽo của anh, cảm giác thoải mái khiến xương cụt của anh tê dại.
Hơn nữa, anh không thể kiểm soát được những xúc tu đang ngọ nguậy sau lưng.
Eo, cổ tay, mắt cá chân, bắp chân của Ôn Phù đều bị những xúc tu lạnh lẽo kia quấn lấy.
"A." Ôn Phù khẽ hét lên.
"Thẩm Kỵ, anh Thẩm Kỵ, trong người anh, có thứ gì vậy?" Cô cố gắng kiềm chế để giọng nói của mình không quá chói tai.
Nhưng những xúc tu trong suốt màu xanh lam đang quấn lấy và uốn éo trên người cô đã vượt quá nhận thức của cô.
"Là một phần cơ thể của tôi, có vẻ chúng rất thích cô, sao không tiếp tục chải tóc nữa?" Thẩm Kỵ thản nhiên nói.