Chiếm Lấy Em

Chương 5

"Ồ? Vậy chỗ nào của cô ngon?"

"Tôi... chỗ nào cũng..."

"Nếu chỗ nào cũng không ngon, vậy thì ra ngoài đi, bọn họ không kén chọn đâu." Thẩm Kỵ cúi đầu nhìn người phụ nữ đang run rẩy trước mặt.

Anh chạm đầu lưỡi vào hàm răng, khẽ nheo mắt lại.

Đáng tiếc là Ôn Phù đang run rẩy không nhìn thấy vẻ mặt của anh.

Cô hoảng hốt nắm lấy cánh tay Thẩm Kỵ, trong mắt tràn đầy vẻ cầu xin: "Không... không phải, tôi nấu ăn rất ngon, xin anh đừng đuổi tôi ra ngoài, tôi có thể dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, giặt giũ cho anh."

"Ý cô là, muốn ở lại đây?"

Ôn Phù gật đầu.

"Nhưng trên người cô không có chỗ nào ngon cả." Thẩm Kỵ giơ tay lên vuốt ve viền môi Ôn Phù, miết nhẹ lên dấu răng hằn trên đó.

"Tôi... Máu của tôi rất ngọt, anh có muốn... thử một chút không?" Ôn Phù lắp bắp, run rẩy nói.

Bàn tay xấu xa trên môi cô bất ngờ luồn vào trong miệng cô.

"Hửm?"

"Máu ở đâu thì ngọt?"

Lông mi Ôn Phù khẽ run lên, cô ngoan ngoãn há miệng mặc cho đầu ngón tay kia làm loạn.

"Sao không nói gì?" Thẩm Kỵ nhướng mày.

Đôi mắt mèo của Ôn Phù đã ngấn lệ, cô đưa đầu lưỡi nhỏ ra liếʍ láp ngón tay đang ở trong miệng mình.

Nước bọt theo khóe môi chảy xuống.

Lúc này Thẩm Kỵ mới chậm rãi rút tay về, những ngón tay trắng nõn giờ đây sáng bóng, phủ đầy nước bọt của Ôn Phù.

Ôn Phù đưa bàn tay bị xước lúc ngã lên: "Ở đây..."

"Bẩn quá." Thẩm Kỵ thản nhiên nói.

Ôn Phù vừa định mở miệng giải thích thì dường như có thứ gì đó xuyên qua bụng cô.

Hai chân cô mất hết sức lực khuỵu xuống quỳ trên mặt đất, cô cúi đầu nhìn xuống bụng mình, một con dao dài đang cắm vào trong đó.

"Tôi không thích đứa trẻ bẩn thỉu." Giọng nói dịu dàng vang vọng bên tai.

Đồ điên! Ôn Phù thầm mắng trong lòng trước khi mất đi ý thức.

Lần nữa mở mắt ra, cơ bắp Ôn Phù căng cứng.

Cô quan sát xung quanh, trong mắt hiện lên vẻ bối rối, tại sao cô vẫn còn ở trong căn nhà này, không phải là cô sẽ trở lại khoảng đất trống ban đầu sao, tại sao vẫn còn ở đây?

Nhưng giờ phút này, cô không rảnh để ý đến những thứ đó, người đàn ông trước mặt mới là một tên điên.

Hai chân Ôn Phù run rẩy, cô nhắm mắt bước hai bước về phía người đàn ông, sau đó nghiêng đầu để lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh, mỏng manh.

"Máu ở đây rất ngọt, anh có muốn thử không?”

Ngón tay lạnh lẽo lướt trên cổ Ôn Phù, cô cứng đờ người, nhưng không dám trốn tránh sự đυ.ng chạm của người đàn ông.

Nhưng vẻ nhăn nhó thoáng qua giữa hai đầu lông mày vẫn tố cáo sự chán ghét của cô.

"Cô có biết, tôi ghét nhất điều gì không?"

Giọng nói dịu dàng như ngọc của người đàn ông vang lên bên tai Ôn Phù, giống như lời thì thầm của đôi tình nhân.

"Cái gì?" Ôn Phù vô thức hỏi lại.

"Ghét nhất là cái bản mặt giả vờ thích thú trong khi chán ghét, giống như của cô bây giờ vậy."

Ôn Phù ngẩng đầu nhìn vào đôi đồng tử đen láy lạnh lùng không có chút hơi ấm nào kia, trong lòng cô chùng xuống.

Quả nhiên ngay sau đó, cô ngã khuỵu xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Máu tươi loang lổ trên mặt đất, vẽ nên một bức tranh chết chóc.

Lý do dẫn đến cái chết của Ôn Phù cũng ngày càng kỳ quái, khiến cho cô rất tức giận.

Chẳng hạn như đến lần thứ mười, cô xấu hổ đưa vai đến trước mặt người đàn ông.

"Trông cô quá nịnh bợ, ghê tởm."

Cô lại chết ở dưới lưỡi dao của người đàn ông.

Lần thứ mười lăm, cô cố gắng giữ bình tĩnh, đưa má đến trước mặt người đàn ông.

"Cảm giác toàn là mỡ, thật ghê tởm."

Chết ngay lập tức.

Sự kiên nhẫn của Ôn Phù dần cạn kiệt sau những lần đối đầu với người đàn ông đó. Cô thật sự không hiểu nổi người đàn ông trước mặt đẹp như những mô hình trong game này sao lại khó chiều đến vậy.

Thà rằng bị xé xác ở bên ngoài còn hơn là phải đối đầu với tên điên này.

Vì vậy, ở lần thứ mười bảy, Ôn Phù mang quyết tâm đánh đến cùng cắn mạnh vào vết thương trên môi mình, sau đó kiễng chân tiến sát vào người đàn ông.