Sợ hãi? Bọn họ đang sợ hãi điều gì? Rõ ràng lúc đuổi gϊếŧ cô trong rừng bọn họ còn có thể cười nói, tại sao đến đây lại trở nên nghiêm trọng như vậy, thậm chí tốc độ cũng không nhanh như trước?
Ôn Phù lặng lẽ quan sát.
Phía trước xuất hiện một căn nhà nhỏ, so với những ngôi nhà khác thì căn nhà này trông hoang tàn và đổ nát hơn.
Hình như không có ai ở.
Ôn Phù nhìn thấy đám người đuổi theo sau càng lúc càng gần, cơn đau như muốn nứt toác l*иg ngực và tiếng bước chân càng lúc càng nặng nề như muốn nói cho cô biết, nếu tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc cô sẽ lại bị bọn họ đuổi kịp, xé xác mà ăn thịt.
Cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng, trên đôi môi mềm mại lập tức rướm máu.
"Đánh cược một lần vậy." Nói xong, cô giơ tay ra.
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, Ôn Phù nhanh chóng bước vào, đóng sầm cửa lại rồi gài then cửa.
Làm xong xuôi, Ôn Phù vẫn chưa thể yên tâm, cánh cửa gỗ mục nát này không thể ngăn cản được những cú đấm đá của bọn họ.
Việc cô bị xé xác chỉ là vấn đề thời gian, nhân lúc này cô phải nghĩ xem tiếp theo phải làm sao.
Trước tiên, nơi này hẳn là có thứ gì đó khiến bọn họ sợ hãi, nếu không bọn họ sẽ không cẩn thận như vậy.
Trong lần tái sinh tiếp theo, cô cần phải tìm ra thứ đó thì mới có thể tăng cơ hội sống sót.
Ôn Phù cắn móng tay, bước chân không kiềm chế được mà đi đi lại lại.
Bên ngoài yên lặng đến lạ thường, khiến cho cô càng hoảng sợ.
Ôn Phù đứng lên một tảng đá bên cạnh, nhón chân lén nhìn ra ngoài qua rìa của bức tường đá.
"A..." Cô hít một ngụm khí lạnh.
Đám người đen ngòm đứng ở bên ngoài cách đó không xa, trong mắt tràn đầy thù hận và sợ hãi.
Không ai dám tiến lên một bước, cũng không ai dám lên tiếng.
Chỉ có tiếng quần áo ma sát sột soạt.
Ôn Phù bước xuống khỏi tảng đá, cúi đầu nhìn đôi chân bị dép quai hậu mài đến rách da của mình.
Lúc này cô mới có thời gian quan sát khoảng sân bên trong căn nhà, những cành cây khô héo và gai góc khiến cho toàn bộ căn nhà tràn ngập vẻ hoang tàn đổ nát, như thể đã lâu không có ai sống ở đây.
Vì vậy cô mới chạy vào, nhưng nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của đám người kia thì nơi này hẳn là có thứ gì đó khiến bọn họ phải kiêng dè.
Ôn Phù ngồi xổm xuống một lúc lâu, sau đó mới đứng dậy, bước từng bước về phía ngôi nhà cũ nát phía trước.
Cô dừng lại trước cửa, giơ tay gõ ba tiếng "cốc cốc cốc" nhẹ nhàng vào cánh cửa.
"Xin chào, có ai không?" Ôn Phù dừng lại chờ đợi một lúc.
Sau đó cô mới giơ tay lên, nín thở đẩy cửa ra.
Nhưng bên trong không phải là cảnh tượng bụi bặm mà cô tưởng tượng, ngược lại còn rất sạch sẽ gọn gàng, nước trên bàn vẫn còn bốc lên hơi nóng.
Trái tim Ôn Phù chìm xuống, cô định quay người bỏ chạy.
"Đi đâu?" Một giọng nói khàn khàn vang lên trong phòng.
Ôn Phù dừng bước, lông tơ sau lưng dựng đứng, trải qua nhiều lần chết đi sống lại, cô đã có trực giác nhạy bén với mối nguy hiểm giống như động vật.
"Bên ngoài gió lớn, tôi muốn đóng cửa lại, sợ... sợ anh bị lạnh." Ôn Phù cẩn thận giải thích với giọng nói kia.
"Ha."
Nghe thấy tiếng cười lạnh của đối phương, Ôn Phù nắm chặt váy, cúi gằm mặt xuống như chim cút, không dám lên tiếng.
Tiếng bước chân "cộp... cộp... cộp" vang lên trong phòng, sau đó dừng lại trước mặt Ôn Phù.
Ôn Phù cúi đầu chỉ nhìn thấy đôi dép rơm, cô vô thức cảm thấy quen thuộc, hình như đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
Cằm cô bị những đốt ngón tay lạnh lẽo nâng lên, Ôn Phù ngẩng đầu lên theo lực tay của người đàn ông.
"Trông... thật xấu xí." Nhìn thấy rõ khuôn mặt cô, người đàn ông buông ra lời nhận xét.
"Chỉ có đôi mắt là còn có thể chấp nhận được."
Sắc mặt Ôn Phù tái nhợt, cô giơ tay nắm lấy vạt áo người đàn ông, nhẹ giọng nói: "Mắt của tôi không ngon đâu, tôi thường đeo kính áp tròng, không tốt cho sức khỏe chút nào."