Những ngón tay thô ráp của hắn ta bị từng người một dẫm đạp lên, xương cốt biến dạng lòi cả ra ngoài, nhưng không có ai đến đỡ hắn ta dậy.
"Nơi này không cần kẻ vô dụng, ai không bắt được cô ta thì nhảy xuống biển cho tao." Người phụ nữ lạnh lùng nói.
Sắc mặt của tên đàn ông cao lớn phía sau cô ta trở nên tái nhợt, rụt cổ gật đầu: "Chị Liễu, chị yên tâm đi, em sẽ không để cô ta chạy thoát đâu."
Nói xong, hắn ta lao nhanh theo hướng Ôn Phù bỏ chạy.
Đầu óc Ôn Phù choáng váng, bước chân càng lúc càng loạng choạng, cô cứ ngã xuống rồi lại vội vàng bò dậy, tiếng ồn ào sau lưng càng lúc càng lớn.
Cô cắn môi nhìn ngó xung quanh, quanh đây toàn là cây cối rậm rạp um tùm, cô không quen thuộc địa hình ở đây, cũng không biết phải đi đường nào.
Một trận gió thổi qua khuôn mặt nhớp nháp dính đầy mồ hôi của Ôn Phù, mang theo mùi mặn của biển, đôi mắt cô đột nhiên sáng lên.
Biển, chạy ra biển.
Cô hít sâu một hơi, lao nhanh về phía bờ biển.
Ánh trăng máu tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ trên bầu trời, Ôn Phù nhanh chóng chạy xuyên qua rừng cây.
Tiếng sóng biển càng lúc càng rõ ràng.
Cô mơ hồ nhìn thấy ánh sáng xanh thẳm ở xa xa từ trong rừng cây, khóe môi căng thẳng của cô khẽ nhếch lên, cơn đau nhói từ trong l*иg ngực lại truyền đến.
Cô nhấc đôi chân cứng đờ định tiếp tục chạy về phía trước, nhưng lại ngã quỵ xuống đất.
Cát bụi bay lên, Ôn Phù giơ tay định bò dậy.
Bàn tay dính đầy máu bị dẫm dưới chân.
Ôn Phù mở miệng định kêu lên, nhưng máu từ cổ họng trào ra khiến cô không thể nói được lời nào.
Máu tươi không ngừng tuôn ra từ miệng Ôn Phù, lưỡi dao găm trên ngực lạnh đến mức khiến cô run rẩy.
Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má, biến bãi cát dưới người cô thành sẫm màu.
"Suýt chút nữa đã để cô ta chạy ra biển rồi!" giọng nói sắc bén của người phụ nữ vang lên bên tai Ôn Phù.
"Không phải là đã chặn lại được rồi sao, chị Liễu."
"Chát!"
"Đồ vô dụng." Liễu Nhứ thu tay lại.
Ôn Phù chớp mắt, xung quanh bỗng chốc yên lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng sóng biển rì rào.
Cô lại nhìn thấy đôi dép rơm đó một lần nữa, cùng với tiếng thở dài thoáng qua.
Ý thức của Ôn Phù lại chìm vào bóng tối vô tận.
Sau đó, Ôn Phù trải qua 12 lần chết đi sống lại liên tiếp, cuối cùng ở lần thứ 13, cô đã chạy được đến bờ biển, giây phút đôi chân tiếp xúc với nước biển, cô đã bị sốc đến mức ngạt thở mà chết ở trên biển.
Ôn Phù mở mắt ra, lại trở về vị trí ban đầu lần nữa.
Cô ôm trán thở dài, không thể chạy ra biển được nữa, cảm giác tê liệt trên cơ thể dường như vẫn còn đó khiến cô khó chịu.
Nhưng bây giờ cô có thể trốn đi đâu được đây?
Ôn Phù mở mịt nhìn xung quanh, không thèm để ý đến đám người đang cúi đầu gặm nhấm thi thể ở giữa.
Không thể chạy lung tung được nữa, mặc dù cô tạm thời chưa biết vì sao mình lại bị mắc kẹt ở trong vòng lặp này, nhưng cơn đau ở mỗi lần chết đi lại càng trở nên chân thật hơn bao giờ hết, khiến cho tinh thần và thể xác cô đều rất mệt mỏi, đau đớn.
Cô nhìn về phía trước, siết chặt l*иg ngực điều chỉnh hơi thở: "Không sao cả, mày làm được mà Ôn Phù."
Nói xong, cô nhấc chân chạy về phía khu nhà ở mà cô vẫn luôn không dám bước vào, thậm chí là tránh né.
Địa hình ở trong rừng rất phức tạp, cô đã chết 13 lần mới chật vật chạy đến được bờ biển, con đường kia không thông, bây giờ chỉ còn con đường này mà thôi.
"Lục Điền! Bắt lấy cô ta cho tao!" Liễu Nhứ nuốt miếng thịt xuống, gào lên.
Sắc mặt của Ôn Phù trở nên nghiêm trọng, trước đây chỉ có vài người đuổi theo gϊếŧ cô, chờ đến khi cô chết rồi mới xé xác.
Nhưng bây giờ hầu như tất cả bọn họ đều bỏ miếng thịt trong tay xuống đuổi theo cô.
Ôn Phù quay đầu lại nhìn, phát hiện sắc mặt bọn họ đều rất nghiêm trọng, trong mắt dường như còn hiện lên vẻ sợ hãi.