Chiếm Lấy Em

Chương 2

Ôn Phù bị kéo ngã xuống, những ngón tay mảnh khảnh ma sát trên mặt đất, cuối cùng thì dừng lại.

Lúc người đàn ông tiến lại gần, cô giơ tay đập mạnh vào đầu hắn ta.

Dòng máu đen kịt chảy xuống theo khuôn mặt dữ tợn của người đàn ông, trong đôi mắt tam giác nhỏ hẹp chứa đầy cơn thịnh nộ.

Hắn ta giơ tay lên chém xuống, con dao chuyển sang màu đỏ.

Các ngón tay của Ôn Phù mất đi sức lực, hòn đá trong tay rơi xuống.

Cô chậm rãi chớp mắt nhìn, thấy máu của mình bắn tung tóe lên người, mặt và cát dưới chân người đàn ông kia.

"Lục Điền, lại ăn một mình à."

"Không phải đã nói là cùng ăn sao!"

"Suýt chút nữa thì bị mày giành mất rồi, để lại miếng thịt ở má cho tao, thịt ở đó mềm nhất." Người phụ nữ liếʍ môi, mở miệng nói với người đàn ông đang cầm dao.

"Em muốn ăn mắt, tròn tròn trơn trơn, ăn rất ngon." Một giọng nói thô lỗ vang lên giữa đám đông ồn ào.

Ôn Phù nhìn lên vầng trăng trên bầu trời, cảm nhận được lưỡi dao lạnh lẽo đang cắt xé trong khoang bụng ấm áp mềm mại của mình, như thể đang tìm kiếm cơ quan nào đó.

Hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy là một chiếc quần đen và đôi dép rơm lạc lõng, cùng với bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên im bặt.

"Gần xong rồi..." Ôn Phù mở miệng tự lẩm bẩm, đồng tử dần dần mất đi ánh sáng.

Gần xong rồi, chỉ thiếu chút nữa thôi là cô có thể kiếm đủ tiền cọc, thiếu chút nữa thôi là cô có thể có một ngôi nhà nhỏ cho riêng mình ở Nguyệt Thành, hạnh phúc đã nằm ngay trong tầm tay.

Ôn Phù đã giành được giải thưởng nhân viên xuất sắc nhất của khách sạn trong 5 năm liên tiếp.

Công ty thưởng cho những nhân viên xuất sắc một chuyến du lịch trên du thuyền, cô cứ nghĩ đó là một chuyến du lịch thư giãn, nhưng không ngờ lại là một chuyến đi tử thần.

Kiếp sau phải được đầu thai vào một gia đình tốt, đừng để bị vứt bỏ ở bãi rác rồi chật vật tồn tại trong trại trẻ mồ côi, chật vật sinh tồn trong xã hội này nữa.

Đây là nguyện vọng cuối cùng của Ôn Phù.

Tiếc là thượng đế đã không lắng nghe lời thỉnh cầu của cô.

"Hộc... Hộc..." Ôn Phù đột nhiên mở mắt ra, há miệng thở hổn hển.

Vầng trăng máu vẫn treo cao trên bầu trời, con ngươi cô co rút, bàn tay trắng nõn bịt lấy đôi môi đang run rẩy.

Mọi thứ trước mắt lại giống hệt như vừa nãy, mọi người đang vây quanh xác chết, tranh nhau ăn thịt người, thè chiếc lưỡi dài ra liếʍ máu.

Ôn Phù không kịp suy nghĩ nhiều, cô quay người cúi thấp nhanh chóng chạy đi, không dám làm phiền đám người đang "dùng bữa" kia.

Cô nghiến chặt răng, cố gắng bước về phía trước thoát khỏi tên đàn ông đang bám đuổi sau lưng.

Gương mặt Ôn Phù đầy vẻ hoảng loạn, cảm giác đau đớn từ vết thương bị dao cắt xé trong bụng vừa rồi vẫn còn đó.

Cô cúi đầu vung mạnh tay chạy đi, cố kiềm chế cơn đau như muốn xé toạc l*иg ngực đang bùng lên, há miệng thở hổn hển.

Nhưng bàn tay như gọng kìm kia lại một lần nữa tóm được vai cô, Ôn Phù đột nhiên giơ chân ra sau, dùng hết sức lực đá mạnh vào chỗ hiểm của hắn ta.

"Tự tìm đường chết mà!" Khuôn mặt của Lục Điền vốn đã xấu xí càng trở nên dữ tợn.

Hắn ta túm lấy tóc Ôn Phù, đập đầu cô vào tảng đá liên tục mấy cái không thương tiếc.

Ôn Phù chóng mặt, dòng máu ấm nóng chảy dài trên trán.

"Lục Điền! Mày đập nát miếng thịt trên má cô ta rồi! Nhẹ tay thôi!"

"Khụ... khụ..." Ôn Phù nhận ra lực trên tay hắn ta nới lỏng hơn một chút, cô lập tức nhanh tay giật lấy con dao găm cắm vào cổ Lục Điền.

Sau đó lập tức bò dậy chạy về phía trước.

"Hộc... hộc... hộc..." Lục Điền ôm cổ, chỉ có thể phát ra những tiếng khò khè.

"Chậc chậc, đây không phải là con dao Lục Điền luôn mang theo bên mình sao, đã nói là cẩn thận rồi mà, đến cả dao của mình bị cướp lúc nào cũng không biết, đúng là tự làm tự chịu." Người phụ nữ có gò má cao liếʍ máu trên tay, cười chế giễu Lục Điền đang nằm trên đất giãy giụa.