"Nghi nhi, Nghi nhi là anh đây, bình tĩnh, bình tĩnh lại, là anh đây."
Tiếng la thất thanh của Từ Nghi đã chạm đến tai Bắc Minh, anh chạy nhanh đến trấn an cô, ôm cô vào l*иg ngực. Tìm được hơi ấm quen thuộc, Từ Nghi vùi sâu vào lòng ngực Bắc Minh, thân thể vẫn chưa nguôi run rẩy.
Nhìn thấy cô gái trong lòng đã phần nào trấn tĩnh, anh phóng ánh mắt như dao gϊếŧ người về chú hề.
"Tôi, tôi không biết gì cả, tôi thấy cô ấy bị ngã chỉ có ý tốt muốn đỡ cô ấy lên thôi, còn đây...đây là túi xách của cô ấy."
Chạm phải ánh mắt của Bắc Minh, chú hề không thể không sợ, gấp gáp giải thích, sợ chậm trễ một chút liền đem chính mình xuống mồ chôn.
Bắc Minh giật lấy túi xách từ tay chú hề, ánh mắt vẫn chưa thấy thiện chí.
"Cảm ơn anh đã có lòng giúp đỡ."
"Vậy...vậy cô ấy có sao không?"
"Tôi là bạn trai của cô ấy, có thể lo được cho cô ấy, đã phiền anh bận tâm rồi."
Không để chú hề đáp lại, Bắc Minh liền nhanh chóng dìu lấy Từ Nghi đứng dậy rồi ra về.
Trên xe.
"Mèo nhỏ, em không sao chứ, đã đỡ sợ hơn chưa?"
Bắc Minh một khắc cũng không để Từ Nghi rời khỏi l*иg ngực từ lúc lên xe, sợ rằng xa cách một chút liền tự đẩy Từ Nghi vào cơn hoảng loạn.
"Em...em không sao."
"Mèo nhỏ, trả lời anh, sao lại sợ hãi đến thế? Đã có chuyện gì xảy ra sao?"
"Người đó không làm gì em cả, chỉ là nhìn vào tạo hình chú hề khiến em sợ hãi."
"Giờ không sao nữa rồi, em vừa mới đỡ bệnh, mau chóng nghỉ ngơi kẻo lại tái phát sốt."
"Ưʍ."
Từ Nghi nằm tròn vòng tay Bắc Minh, nhắm nghiền mắt muốn đưa bản thân vào giấc ngủ. Thấy người con gái trong lòng đã không còn run rẩy, Bắc Minh lúc này mới thả lỏng cơ thể, nguôi ngoai sự lo lắng vừa nãy mới tăng vọt, ánh mắt bất chợt thay đổi.
"Ha, sợ chú hề sao?"
"Chủ tịch, thủ tục thu mua công ty XXX đã hoàn tất."
Trên xe, Cố Nghiên không đáp lại lời nói của trợ lý, phẩy tay ngụ ý bảo rời đi, trợ lý cũng hiểu ý lặng lẽ rút lui.
Ở một góc xa với công viên giải trí, mọi chuyện đã xảy ra với Từ Nghi đều từng chút từng chút thu vào tầm mắt của Cố Nghiên, một chi tiết nhỏ cũng không bỏ sót.
Ngửa đầu ra sao, nhắm nghiền mắt lại, hình ảnh Từ Nghi không ngừng sợ hãi trước tạo hình chú hề đã khơi gợi sự hứng thú trong con người Cố Nghiên, anh từng chút hưởng thụ ánh mắt đó, môi nhếch lên đểu cáng. Từ Nghi trong tâm trí anh không ngừng thể hiện ra nhiều loại cảm xúc khác nhau, mở lại đôi mắt bá vương nhìn thẳng vào tài xế.
"Về nhà."