Ám Ảnh

Chương 14: Nỗi ám ảnh

"Chơi đu quay xong rồi, em còn muốn gì nữa không?"

"Kem, em muốn ăn kem a."

"Được, ở đây chờ anh, không được đi lung tung."

"Vâng."

Rời khỏi cái nắm tay, Bắc Minh dời chân đến một tiệm kem. Từ xa, đám trẻ đang vui vẻ, quấn quít một thứ gì đó, tiếng cười nói cứ ríu rít. Hình ảnh chú hề đang không ngừng làm trò hiện rõ trong tầm mắt lũ trẻ. Chúng thích bong bóng, chú hề cũng vừa hay là người bán bong bóng.

Đám nhóc không ngừng lôi kéo chú hề, quá đông khiến chú hề buộc chân đi theo.

Từ Nghi ngồi trên băng ghế đá, ngoan ngoãn nghe theo lời Bắc Minh không dời chân nửa bước, ngồi khá lâu nên cũng đứng một chút cho khuây khỏa. Một trong những đám trẻ tinh nghịch đang lôi kéo chú hề, thật không may vấp ngã, cú ngã va trúng Từ Nghi, túi xách trên tay cô rơi xuống, thân thể cũng loạng choạng không vững mà ngã theo.

Đám trẻ không màn đến cô mà bỏ chạy đi. Một bàn tay đưa xuống nhặt lấy chiếc túi xách của cô, tay còn lại đưa ra ngụ ý đỡ lấy Từ Nghi đứng dậy.

Chú hề với lối hóa trang đặc trưng, mặt mày trắng bệch, mũi tròn xoe, môi đỏ âu, tóc xù đỏ, trang phục hai màu trắng đỏ, tạo hình hề hước xòe tay trước mặt Từ Nghi, theo đó là nụ cười lộ hàm.

Từ Nghi sau cơn choáng váng nhìn lấy bàn tay rồi theo đó ngước nhìn lên. Hình ảnh chú hề hiện rõ trong tầm mắt, bất chợt hình ảnh gã hề trong những cơn ác mộng ập đến.

Toàn thân Từ Nghi cứng đờ, mặt tái đi không còn lấy một giọt huyết, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, ánh mắt mở to kinh hãi, hai cơn ác mộng vừa qua đã trở thành nỗi ám ảnh của Từ Nghi. Ngay lúc này đây, cô đặc biệt sợ hãi chú hề.

"A...aaa...tránh ra, tránh ra, đừng lại gần tôi."

Cô hét toáng lên sợ hãi, tay ôm lấy đầu, chân không ngừng đạp lùi về phía sau.

"Tránh ra, tránh ra."

"Cô gì ơi, cô sao vậy?"

Cơn hoảng loạn của Từ Nghi đã khiến chú hề có lòng tốt nay trở nên bối rối, không biết làm thế nào cho đúng.

"Tránh ra, tránh ra, Minh Minh anh ở đâu? Minh Minh, Minh Minh."

Từ Nghi nước mắt giàn giụa không ngừng gọi tên Bắc Minh, ánh mắt không một phút nào vơi đi nỗi sợ hãi.

"Cô gì ơi, tôi không có ý làm hại cô, tôi chỉ muốn đỡ cô lên thôi, cô có sao không?"

"Đừng lại gần tôi, đừng lại gần tôi, tránh ra... tránh ra đi."

Tiếng hét của Từ Nghi đã thu hút không ít sự chú ý của những người gần đó, những ánh mắt dò xét không ngừng ngoái nhìn về phía cô rồi lại đẩy ánh mắt nghi ngờ về phía chú hề, chú hề càng thêm lúng túng, thầm khóc cho chính mình đang bị oan, trong lòng không ngừng gào thét kêu oan.