Nhóc Nghe Được Tiếng Lòng Gặp Phải Cha Dượng Xuyên Sách

Chương 3

Người mở cửa là một người giúp việc mặc đồng phục đen trắng cổ điển: "Phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ."

"Tôi biết rồi." Tạ Lạc Thư vén chăn định xuống giường, thấy người giúp việc vẫn cúi đầu đứng ở cửa, cậu hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"

"Dạ..." Người giúp việc giật mình, vội vàng ngậm miệng, cúi đầu thấp hơn, "Phu nhân, không cần mang lên cho cậu sao?"

"Không cần. Tôi tự xuống ăn." Tạ Lạc Thư lắc đầu, "Cô ra ngoài trước đi."

"Vâng." Lòng bàn tay người giúp việc ướt đẫm mồ hôi, cô ta lùi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.

Người giúp việc quay người lại, một người giúp việc khác đang nhìn cô ta.

Người giúp việc vừa rồi mặt mày ủ rũ: "Cậu ấy nói muốn tự xuống lầu ăn. Giờ phải làm sao đây?"

Người giúp việc còn lại như bị sét đánh ngang tai: "Hả! Tiêu rồi."

"Suỵt!" Người giúp việc kia ra hiệu cho cô ta nhỏ tiếng một chút, "Chúng ta mau xuống lầu thôi."

"Ừ ừ ừ, xuống lầu trước đã." Người giúp việc còn lại gật đầu lia lịa.

Người giúp việc đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Ối, tiểu thiếu gia cũng đang ở dưới lầu..."

"Hai người này đúng là tổ tông mà, mà quên Phương Di đâu rồi? Sao không thấy đâu hết?"

"Con hồ ly tinh đó vừa nhìn là biết có ý đồ gì rồi, chắc là đã..."

Trong phòng, Tạ Lạc Thư xuống giường, xỏ dép vào. Đôi chân này cũng thon dài, không chút mỡ thừa, giống hệt như kiếp trước của cậu, rất khỏe mạnh, chỉ là móng... Tạ Lạc Thư nhìn móng chân được sơn màu hồng cánh sen, rơi vào trầm tư.

Tạ Lạc Thư gãi đầu: Gu thẩm mỹ của nguyên chủ thật sự khiến người ta không biết nên nói gì cho phải.

May mà đi dép vào thì không nhìn thấy gì cả. Tạ Lạc Thư đi vào phòng vệ sinh, nhìn mình trong gương, cũng không tệ, cơ bản giống hệt kiếp trước, cơ thể này được chăm sóc tốt hơn kiếp trước, da dẻ hồng hào, môi đỏ răng trắng. Tạ Lạc Thư rất hài lòng.

---

Tạ Lạc Thư thu dọn xong lập tức đi thay quần áo, chỉ là... quần áo của nguyên chủ cũng giống như bộ móng màu hồng cánh sen của cậu ấy, không lời nào diễn tả được.

Quần áo trong tủ đủ màu sắc, kiểu dáng phức tạp, phong cách kỳ quái khiến Tạ Lạc Thư phải trầm trồ.

May mà cuối cùng cậu cũng tìm được một cái áo phông trắng, mặc dù hình in trên áo có hơi lập dị. Ngoài ra còn có một chiếc quần yếm đen có dây xích bạc.

Tạ Lạc Thư nhìn bộ quần áo mà mình cố gắng moi được, coi như mặc tạm cũng ổn. Ừm... nói vậy chẳng lẽ nguyên chủ là đại ngôn cho phong cách HKT sao?

Trong tiểu thuyết hào môn, nhà của bá tổng thường được trang bị thang máy, cuốn sách này cũng không ngoại lệ. Tạ Lạc Thư đi thang máy xuống tầng một.

Bắt mắt nhất là chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ treo trên trần nhà, ánh sáng rực rỡ chiếu xuống sàn gạch lát đá cẩm thạch, tạo thành những tia sáng như mơ như ảo.

Phòng khách.

Cửa sổ sát đất rộng lớn khiến toàn bộ không gian trở nên sáng sủa, ánh nắng mặt trời chiếu vào không chút trở ngại. Trong phòng khách đặt một bộ sofa da thật cao cấp, êm ái thoải mái, xung quanh là những món đồ cổ tinh xảo và tác phẩm nghệ thuật quý hiếm. Đối diện sofa là chiếc TV màn hình lớn. Câu thoại quen thuộc "Ta sẽ trở lại" khiến Tạ Lạc Thư bật cười.

Lúc này, trên sofa da thật kia có một cục bột nhỏ trắng trẻo, đáng yêu đang ngồi. Mái tóc đen hơi rối vì vừa mới ngủ dậy, làn da trắng trẻo, đôi mắt to tròn long lanh đang nhìn chằm chằm vào màn hình TV, hai má phúng phính trông rất muốn véo, hai bàn tay mũm mĩm đang cầm bình sữa tu "ực ực". Chỉ là bộ đồ ngủ lụa màu đen không được hợp với khí chất đáng yêu của nhóc con cho lắm, nhưng màu đen lại càng làm nổi bật làn da trắng trẻo của nhóc.

[Ư... Cục cưng đáng yêu quá!]

Hả? Ai đó? Nghe thấy giọng nói xa lạ, Yến Yến đảo mắt nhìn xung quanh. Sau đó nhìn thấy ông cha dượng rẻ tiền của mình.

Tạ Lạc Thư bị Yến Yến đốn tim. Đúng vậy, Tạ Lạc Thư rất thích trẻ con. Sau khi mẹ mất, cậu dựa vào những video trẻ con trong điện thoại để chữa lành tâm hồn, còn lưu lại rất nhiều video dạy nấu ăn dặm cho trẻ. Sau đó bị đưa vào viện điều dưỡng, đến điện thoại cũng không có mà xài.

Hôm nay cha dượng sao lại xuống đây? Bộ đồ này cũng tạm được. Cũng khó trách Yến Yến lại nghĩ như vậy. Xét cho cùng, quần áo mà Tạ Lạc Thư mặc trước đây đều khiến Yến Yến không thể nào ngấm nổi.

"Cục cưng." Trong phòng khách không có ai, người giúp việc không biết đi đâu mất. Như ma xui quỷ khiến, Tạ Lạc Thư tiến lại gần, đưa ngón tay thon gọn ra khẽ cọ cọ vào má Yến Yến. Mềm mại, mịn màng, vô cùng thoải mái.

Sau khi cọ má Yến Yến xong, Tạ Lạc Thư còn ngạc nhiên hơn khi thấy má nó đàn hồi lại. Cậu ấy không nhịn được lại đưa tay ra nhéo nhéo má Yến Yến.

[Oa, mềm quá! Hoá ra má của trẻ con loài người lại dễ véo như vậy.]

Bị Tạ Lạc Thư tấn công bất ngờ, Yến Yến trừng to hai mắt, buông thõng tay xuống, ngay cả sữa cũng không thèm uống, nhìn Tạ Lạc Thư chìm vào trầm tư.