Người này đúng là cha dượng của nó sao? Không phải cha dượng không thèm để ý đến nó sao?
Má Yến Yến thật sự quá dễ véo, Tạ Lạc Thư căn bản không dừng lại được, nhéo tới nhéo lui. Sau đó, cậu nhìn thẳng vào mắt Yến Yến, bắt gặp ánh mắt khó hiểu của nó.
Tạ Lạc Thư ho nhẹ một tiếng, đưa tay nâng bình sữa của Yến Yến lên, tiện tay xoa đầu nó: "Ngoan nào, cục cưng, uống sữa đi."
[Tóc của Yến Yến cũng mềm nữa. Cảm giác thật thoải mái! Yến Yến thật sự quá đáng yêu. Mặc dù xuyên sách thành vai phản diện, nhưng lại có con trai nuôi, hơn nữa còn là một đứa trẻ đáng yêu như vậy, cũng không tệ.]
Xuyên sách? Đó là cái gì? Yến Yến thầm nghĩ, đợi ba về sẽ hỏi ba. Khoan đã, cha dượng đột nhiên đối xử tốt với nó như vậy, chẳng lẽ là vì ba sắp về rồi?
Quản gia Lâm từ trong bếp đi ra, nhìn thấy cảnh tượng này hơi nghi hoặc.
[Phu nhân sao lại xuống đây? Tiên sinh sắp về rồi sao? Nhưng mình nhận được thông báo là hai tuần nữa anh ấy mới về.]
Trẻ con thì không hiểu những điều này, nó mới chỉ có 3 tuổi. Ngay cả người lớn cũng khó hiểu được.
"Phu nhân." Quản gia Lâm đi tới, "Bữa sáng đã chuẩn bị xong."
"Ừm." Dù sao Tạ Lạc Thư cũng từng làm thiếu gia nhà giàu mấy năm, "Còn nữa, đừng gọi tôi là phu nhân."
Làm quản gia cho hào môn không phải chuyện dễ dàng, người có thể làm được đều là người tinh ý: "Vâng... Tạ tiên sinh."
Nghe thấy cách xưng hô này, Tạ Lạc Thư hài lòng gật đầu.
Phòng ăn cũng sang trọng không kém, một chiếc bàn ăn hình chữ nhật có thể chứa được hơn 10 người được đặt ở trung tâm, trên bàn bày đầy đủ bát đĩa tinh xảo và hoa tươi. Bức tranh nghệ thuật trên trần nhà càng khiến không gian ăn uống thêm phần tao nhã, tủ rượu bên cạnh trưng bày những chai rượu ngon nhất thế giới. Nhà bếp được thiết kế hiện đại, trang bị đầy đủ dụng cụ và thiết bị nấu nướng tiên tiến nhất, đầu bếp chuyên nghiệp có thể chế biến ra đủ loại món ngon tại đây.
Trên bàn ăn kia bày biện một l*иg bánh bao xá xíu, một l*иg xíu mại, một l*иg há cảo tôm, một l*иg dạ dày hầm, một l*иg sườn non hấp hạt kê và một bát cháo trứng bắc thảo thịt nạc. Trông thật tinh tế và ngon miệng, hoàn toàn là phong cách điểm tâm Quảng Đông, nói là một l*иg nhưng thực ra là l*иg nhỏ, mỗi loại một ít, một l*иg bánh bao xá xíu cũng chỉ có hai cái.
Người giúp việc đã kéo ghế ra cho Tạ Lạc Thư.
Tạ Lạc Thư gắp một cái bánh bao xá xíu lên cắn một miếng, vỏ bánh mềm xốp, bên trong đầy ắp nhân xá xíu béo ngậy, mặn ngọt vừa phải, cảm giác giòn giòn của xá xíu khiến người ta muốn dừng cũng không được. Bánh bao không lớn, vỏ mỏng nhân nhiều, Tạ Lạc Thư ba hai lần cắn ăn hết veo.
Lại húp một ngụm cháo trứng bắc thảo thịt nạc, mùi vị đặc trưng của trứng bắc thảo khiến bát cháo trở nên khác biệt. Hạt gạo nở bung như hoa, mỗi hạt đều thấm đẫm hương vị. Thịt nạc mềm ngon. Gia vị của cả bát cháo rất đơn giản, chỉ có muối và tiêu xay, thêm một chút vị ngọt thanh đặc biệt.
Chắc là bột nấm matsutake. Tạ Lạc Thư thầm nghĩ, vị giác của cậu rất nhạy bén, trí nhớ cũng tốt, trước đây đã từng được ăn món này rồi. Từ sau khi bị mẹ kế đưa vào cái viện điều dưỡng tồi tàn kia, cậu chưa từng được ăn một bữa nóng hổi nào nữa.
Độ nóng của cháo vừa phải, không hề bỏng miệng. Cháo theo cổ họng đi thẳng xuống dạ dày, sưởi ấm dạ dày, cả người đều cảm thấy dễ chịu.
Xíu mại dẻo thơm, há cảo tôm ngọt thanh kết hợp với dạ dày hầm mặn mà và sườn non hấp hạt kê mềm nhừ. Bữa điểm tâm sáng nay rất hợp khẩu vị của Tạ Lạc Thư. Chẳng mấy chốc, tất cả đã vào hết bụng cậu ấy.
Tạ Lạc Thư vừa nhấp một ngụm cappuccino do người giúp việc mang lên, vừa thoải mái nhắm mắt lại. Cậu ấy không nhìn thấy vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc của người giúp việc khi dọn bàn ăn.
Trong bếp, đầu bếp Vương nhìn người giúp việc đi vào: "Phu nhân không nói gì sao?"
Người giúp việc căng thẳng lắc đầu: "Không nói gì cả."
Từ khi gả vào nhà họ Cố, Tạ Lạc Thư chỉ xuống lầu ăn cơm một lần, còn mắng mỏ bọn họ một trận thậm tệ. Chắc là tâm trạng không tốt nên mới trút giận lên bọn họ.
"Bánh bao xá xíu còn thừa để tôi ăn." Đầu bếp Vương xoa tay, "Xá xíu này là do mẹ tôi tự tay làm rồi gửi riêng cho tôi đấy."
"Ăn, ăn hết rồi." Người giúp việc đưa cái l*иg tre trống không cho quản gia Lâm xem.
Đầu bếp Vương trợn tròn mắt: "Ăn hết rồi?"
"Chẳng lẽ đây chính là cảnh giới "hóa bi phẫn thành thèm ăn’ trong truyền thuyết của phu nhân?"
"Chắc, chắc là vậy, phu nhân trông rất tức giận nhỉ?"
"Không." Người giúp việc lắc đầu, "Trông phu nhân rất tươi."
Vậy thì liên quan gì đến bi phẫn?
Ăn sáng xong, Tạ Lạc Thư nhìn thấy Yến Yến đã uống sữa xong, hơn nữa còn chải đầu và thay quần áo tươm tất.
Yến Yến mặc một bộ vest nhỏ màu đen, chân vẫn đi đôi dép lê màu xám hôm qua. Tóc tai được tạo kiểu gọn gàng. Vẻ mặt nghiêm túc, trên tay cầm một xấp giấy. Trông hệt như một bá tổng nhí, quả nhiên con trai của bá tổng cũng là bá tổng.