Nhóc Nghe Được Tiếng Lòng Gặp Phải Cha Dượng Xuyên Sách

Chương 2

Đột nhiên, Tạ Lạc Thư cảm thấy đầu đau như búa bổ, vô thức đưa tay lên ôm trán, sau đó những ký ức không thuộc về cậu ùa về.

Sau khi xem xong những ký ức đó, Tạ Lạc Thư nằm trên giường chết lặng.

Cậu, xuyên sách rồi. Xuyên vào một cuốn tiểu thuyết xưa cẩu huyết.

Nhân vật phản diện trong tiểu thuyết cùng tên cùng họ với cậu, nhưng lại là một kẻ ăn hại chỉ được cái mã.

Nguyên chủ vì ngoại hình ưa nhìn nên được tuyển trạch viên phát hiện, ký hợp đồng và gia nhập công ty giải trí.

Nhưng nguyên chủ cũng chỉ được cái mã, diễn xuất dở ẹc, hát ngang như cua, đồng thời IQ và EQ đều thấp lè tè. Tên này đắc tội với tất cả các diễn viên trong đoàn phim, còn trở thành kẻ thù của thụ chính.

Mới vào giới giải trí được một năm, fan hâm mộ chưa có, antifan thì đã có vài nhóm, công ty quản lý cũng từ bỏ hắn, dù sao người đẹp trong tay họ cũng nhiều vô số kể.

Nguyên chủ thấy bản thân không thể tiếp tục bám trụ trong giới giải trí được nữa, liền nảy sinh ý định tìm một kim chủ. Trong một lần đi mua sắm, hắn tình cờ gặp được bá tổng và con trai của anh ấy. Bá tổng là người chỉ biết đến công việc, không màng thế sự, cũng chẳng biết gì về nguyên chủ. Nguyên chủ giúp đỡ anh ấy một chút, anh ấy liền ngỏ ý muốn mời nguyên chủ ăn cơm.

Sau đó, nguyên chủ dùng mọi thủ đoạn để lấy lòng bá tổng và con trai của anh ấy, từ đó bước chân vào hào môn. Sau khi kết hôn, bản chất thật của nguyên chủ mới lộ rõ, nhân lúc bá tổng không có nhà, hắn bơ hẳn con trai riêng của anh ấy.

Nguyên chủ biết được thụ chính tham gia chương trình thiếu nhi nên cũng muốn tham gia. Hắn định nhân cơ hội này để hạ bệ thụ chính, đồng thời tẩy trắng bản thân, nhưng trong chương trình lại vụng về, liên tục cản đường cản lối, còn bị quay được cảnh đánh đứa nhỏ, vì vậy đã lên hot search, bị cả mạng xã hội chỉ trích, bá tổng cũng ly hôn với hắn, cuối cùng nguyên chủ bị xe tông chết...

Tạ Lạc Thư: "..."

Có thể nói kết cục của nguyên chủ rất chóng vánh... đúng là một tên pháo hôi phản diện chính hiệu.

Nhưng mà, nhìn hai bàn tay của mình, chúng rất đẹp, ngón tay thon dài, cân đối, không có một vết sẹo nào, giống như đồ sứ trắng, mịn màng và tinh tế.

Mặc dù là con trai trưởng của Tạ thị, nhưng vì mắc bệnh tim bẩm sinh nên từ nhỏ Tạ Lạc Thư đã ốm yếu. Mẹ cậu sau khi sinh cậu không được khỏe, vài năm sau đó đã qua đời.

Cha cậu chưa đầy 1 năm đã tìm cho cậu một bà mẹ kế. Mẹ kế rất nhanh sau đó đã sinh cho cha cậu hai đứa con, một trai một gái. Sau khi sinh con, dựa vào con trai mà địa vị ngày càng cao, dùng lời ngon tiếng ngọt đưa cậu vào viện điều dưỡng.

Viện điều dưỡng mà mẹ kế chọn cho cậu thoạt nhìn rất tốt, là viện điều dưỡng tốt nhất thành phố, nằm ở ngoại ô, yên tĩnh, không khí trong lành, rất thích hợp để dưỡng bệnh. Nhưng người chăm sóc mà mẹ kế tìm cho cậu thì không được tốt như vậy.

Người chăm sóc đó nghe theo lời mẹ kế, mỗi ngày đều mang cơm thừa canh cặn đến cho cậu. Từ nhỏ đã được nuông chiều, cậu không thể nào nuốt trôi, sau đó vì quá đói nên mỗi lần đều cố ăn vài miếng, điều này cũng khiến cậu gầy đi rất nhiều, có dấu hiệu suy dinh dưỡng.

Tạ Lạc Thư muốn ra ngoài, nhưng bị người chăm sóc ngăn cản, thậm chí có lần còn ấn cậu xuống giường.

Sức khỏe Tạ Lạc Thư không tốt, không thể chống lại người chăm sóc. Tuy người chăm sóc là phụ nữ, trông đã ngoài 40, 50 tuổi, nhưng sức lực rất lớn, nghe nói là người nhà họ hàng do mẹ kế đặc biệt tìm đến.

Từ khi cậu vào viện điều dưỡng, cha cậu hoàn toàn phớt lờ cậu. Thực ra cậu hiểu, cha cậu biết tất cả. Nhưng một đứa con trai mắc bệnh tim bẩm sinh, không biết sống chết lúc nào, lại không thích nói chuyện, so với một đứa con trai khỏe mạnh, hoạt bát, biết lấy lòng người khác, cậu hiểu rõ bên nào quan trọng hơn.

Vào ngày sinh nhật thứ 18 của cậu, người cha đã lâu không gặp cuối cùng cũng đến thăm, nhưng cuối cùng cậu đã cãi nhau một trận lớn với cha mình, lên cơn đau tim và chết trẻ.

Đúng là tiện cho bọn họ. Tạ Lạc Thư siết chặt nắm tay, nhớ lại lời cha mình đã nói.

"Mẹ mày chết rồi! Sợi dây chuyền đó đưa cho dì Quý đeo thì có sao?!"

"Đó là di vật của mẹ tôi! Tại sao bà ta đeo được? Bà ta chỉ là kẻ thứ ba, bà ta có tư cách gì?!"

"Tạ Lạc Thư, tao nói cho mày biết, chuyện tao quyết định, không ai được phép phản đối, tao nói đưa cho bà ấy thì phải đưa!"

"Tôi không cho phép! Trong di chúc của mẹ tôi đã viết rất rõ ràng, toàn bộ tài sản của bà, bao gồm cả cổ phần, đều được chuyển nhượng cho tôi! Con trai của bà. Cho dù cha là cha tôi, cha cũng không có quyền động vào!"

"Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Tạ Lạc Thư, "Phu nhân, cậu đã dậy chưa ạ?"

Phu nhân?! Cách gọi này khiến Tạ Lạc Thư không biết nên nói gì cho phải.

"Vào đi." Tạ Lạc Thư lên tiếng.