Góa Phụ Bỏ Trốn Cùng Tiểu Đại Phu

Chương 15: Ngăn cản lạnh lùng

Đợi Lý Phong đi khỏi thì cô cũng khóa kỹ cổng, dù sao cô cũng không biết khám bệnh.

Cô bắt đầu quét dọn nhà cửa, từ trong ra ngoài, không bỏ sót bất cứ ngóc ngách nào.

Sau khi căn nhà đã sạch sẽ, cô mới chú tâm đến bếp.

Cô đã quyết định ở lại đây và bán thức ăn nên cần chuẩn bị mọi thứ.

Suy nghĩ kỹ thì cô cũng không biết nhiều món ăn, nên tốt nhất là trước cứ bán bánh bao hấp.

Sau nếu ổn có thể thêm vài món ăn kèm.

Lục tìm nguyên liệu trong bếp, Dung Kỳ phát hiện ra một đống lộn xộn các vật phẩm mà Lý Phong đã nhận từ người dân rồi tùy tiện nhét vào bất cứ nơi nào có chỗ trống.

Cô phát hiện ra một ít rau cải đã héo nên tận dụng làm dưa món.

Việc này cô đã làm bao nhiêu năm nên rất thành thạo.

Sau khi làm dưa món thì công việc lớn hơn, sắp xếp và dọn dẹp lại căn bếp.

Cô kiên nhẫn phân loại lại từng thứ, rồi thứ nào treo thì treo, thứ nào cất tủ thì cất gọn, thứ cần phơi thì rải ra sàn gỗ.

Loay hoay bận rộn đến mức trưa cũng chỉ ăn tạm cái bánh bao rồi làm tiếp.

Dung Kỳ dọn dẹp, sắp xếp lại ngăn nắp, không quên lau chùi kỹ càng từng góc.

Khi mặt trời đã gần xuống núi, Dung Kỳ mới dừng tay, nhìn quanh căn bếp đã sạch sẽ gọn gàng hơn rất nhiều.

Cô thở dài, cảm thấy hài lòng với công việc của mình.

Tuy nhiên, vẫn còn nhiều việc phải làm, đặc biệt là mảnh đất phía sau nhà.

Sáng nay, khi Lý Phong ra ngoài, cô đã dặn hắn mua ít hạt giống rau củ.

Cô dự định sẽ cuốc lại mảnh đất phía sau toàn cỏ mọc cao um tùm và trồng rau củ để tự cung tự cấp.

Điều này không chỉ giúp tiết kiệm chi phí mà còn mang lại nguồn thực phẩm tươi ngon cho quán ăn của cô.

Tuy nhiên, bận rộn với việc dọn dẹp bếp núc cả ngày, cô chưa kịp dọn cỏ. Cô đành tạm gác lại việc này sang ngày mai.

Không ngờ đến tối lúc ăn cơm, Lý Phong, người mà sáng nay mới vui vẻ ủng hộ cô, hứa mua nhiều hạt giống, còn hứa phụ cô chăm rau lại lạnh lùng nói:

"Cô không được bước đến sân phía sau. Cô muốn làm gì thì làm, nhưng phía sau ấy thì không được đυ.ng đến. Nếu không thì ở đâu mau về đó."

Dung Kỳ ngỡ ngàng, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Cô nhìn hắn, đôi mắt tràn đầy sự thắc mắc, nhưng hắn không giải thích thêm, chỉ cúi đầu ăn cơm trong im lặng.

Không khí giữa hai người đột nhiên trở nên ngột ngạt.

Có lẽ chỉ mới mấy ngày nhưng sự dễ tính của hắn khiến cô quá chủ quan rồi. Dù sao người ta cũng là chủ nhà, còn cô chẳng là gì cả.

Bỗng nhiên hắn thay đổi thái độ thì cô cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.

Bữa cơm kết thúc trong im lặng, lúc cô đứng lên định dọn bàn thì hắn cũng làm, vậy là cô bỏ lại, tùy hắn. Tự mình về phòng.

Lý Phong nhìn theo bóng dáng cô rời đi, đôi mắt tối tăm như lốc xoáy đầy suy nghĩ.