Góa Phụ Bỏ Trốn Cùng Tiểu Đại Phu

Chương 16: Mua Cho Cô Quần Áo

Dung Kỳ thức dậy với cảm giác nặng nề, trong đầu vẫn lởn vởn những ký ức về buổi tối hôm qua.

Lý Phong đột nhiên thay đổi thái độ, cấm cô làm việc ở mảnh đất sau nhà, khiến cô không hiểu nổi hắn đang nghĩ gì.

Nhưng rồi cô tự nhủ, đây là nhà của hắn, nếu hắn muốn để cỏ mọc um tùm thì kệ hắn.

Cô quyết định sẽ coi mình như một người khách trọ, làm việc, bán thức ăn và sau này kiếm đủ tiền sẽ trả cho hắn rồi rời đi.

Dù gì cũng chẳng có gì ràng buộc cô ở đây.

Cô nhanh chóng rửa mặt, chuẩn bị bước vào bếp để hấp bánh bao như kế hoạch.

Nhưng vừa đi đến cửa bếp, cô bất ngờ khi thấy Lý Phong từ phòng bước ra, vẻ mặt vui vẻ hớn hở, hoàn toàn trái ngược với thái độ lạnh lùng tối qua.

"Chào buổi sáng, Dung Kỳ! Cô không cần thức dậy sớm như vậy đâu! Dù sao mặt trời lên cao ta mới mở y quán, còn nếu ai có việc gấp thì họ sẽ đập cửa gọi ngay thôi," hắn vừa cười vừa nói.

Cô đứng sững người nhìn hắn, ngạc nhiên trước sự thay đổi chóng mặt này.

Đôi mắt hắn sáng bừng hồn nhiên và chẳng có chút dấu hiệu của sự căng thẳng nào từ tối qua.

Cô tự hỏi liệu tên này có bị chứng mất trí nhớ không, ngủ dậy là quên hết những gì đã xảy ra vào đêm trước.

Cô mỉm cười gượng gạo, không muốn tốn sức tìm hiểu làm gì.

Dù sao thì cô và hắn cũng không thân thiết đến mức cô cần phải lo lắng cho trạng thái tinh thần của hắn.

Cô quay lại bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

Trong khi đó, Lý Phong sau khi rửa mặt thì cũng loay hoay trong bếp, kể chuyện về chuyến đi khám bệnh ở cô nhi viện ngày hôm qua.

Hắn cười nói không ngớt còn cô chỉ thỉnh thoảng đáp lại vài câu cho có.

Bữa sáng xong, Dung Kỳ đang chuẩn bị mang một l*иg hấp bánh bao ra trước cửa để bày bán thì đột nhiên Lý Phong gọi cô lại.

Hắn đỏ mặt tiến đến và đưa cho cô một gói vải nhỏ.

"Cô mở ra xem đi," hắn nói với vẻ mặt rạng rỡ, đôi mắt sáng lấp lánh đầy chờ mong.

Cô tò mò mở gói vải và bất ngờ khi thấy bên trong là ba bộ y phục nữ nhân với màu sắc tươi sáng, mềm mại.

Mỗi bộ đều mang một màu sắc khác nhau, phù hợp với thiếu nữ, tươi tắn và tràn đầy sức sống, hoàn toàn khác biệt với những bộ y phục cũ kỹ và tối màu mà cô đang mặc.

Đó là những bộ đồ mà Vương thị mặc cũ đã quăng cho cô.

Cô chưa kịp nói gì thì Lý Phong lên tiếng, giải thích:

"Hôm qua ra chợ, ta thấy có bán vài bộ y phục trông khá hợp với cô, nên ta mua về."

Tuy cô chưa bao giờ mua quần áo mới nhưng sờ chất vải mềm mịn cô đoán không hề rẻ.

Còn chưa hết bất ngờ thì cô chuyển qua khϊếp sợ.

Hắn đưa cho cô một túi hạt giống, thứ mà cô đã dặn hắn mua từ sáng hôm qua.

Hắn hỏi cô khi nào bắt đầu làm cỏ ở mảnh đất sau nhà thì cứ gọi hắn.

Hắn sẽ đóng cửa y quán để phụ cô làm cho nhanh.

Dung Kỳ đứng đờ người ra, không biết phải phản ứng như thế nào.

Sự sợ hãi trong lòng lớn dần lên.

Mấy tiếng trước vui vẻ chào cô ra khỏi nhà, hứa hẹn mua đồ.

Tối qua lạnh lùng cấm đoán, sáng nay lại vui vẻ ủng hộ cô hết mình.

Sự thay đổi chóng mặt của Lý Phong khiến cô cảm thấy hoang mang và không biết phải đối diện với hắn ra sao.

Giờ cô bỏ chạy khỏi đây có kịp không?