Dung Kỳ tỉnh dậy sớm như thường lệ, cảm nhận ánh sáng mờ nhạt của bình minh đang len lỏi qua khe cửa.
Khi cô ra khỏi phòng, cô thấy Lý Phong ngáp dài, gương mặt mệt mỏi và thân hình rệu rã đi ra từ phòng bệnh nhân.
Đôi mắt hắn lờ đờ, như vừa trải qua một đêm không ngủ.
“Chào buổi sáng! Dung Kỳ!” Lý Phong miễn cưỡng chào với nụ cười mệt mỏi
“Không hiểu sao lại ngủ quên trong phòng bệnh cả đêm, giờ toàn thân đau nhức.” hắn vừa vươn vai vừa lảm nhảm than phiền.
Dung Kỳ nhìn hắn với vẻ quái dị, tối qua cô còn chính mắt thấy hắn tỉ mỉ chăm sóc thế nào, giờ lại nói như ai bắt hắn nhét vào đó vậy.
Nhưng cô không nói gì thêm, chỉ nhanh nhẹn đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt.
Sau đó, cô trở lại bếp, bắt đầu chuẩn bị bánh bao. Đã nói là làm, hôm nay sẽ là ngày đầu cô kiếm tiền.
Khi Lý Phong vào bếp, thấy Dung Kỳ đang làm rất nhiều bánh bao, hắn cảm thấy tò mò.
“Cô chuẩn bị nhiều bánh bao thế này để làm gì vậy? Chúng ta cả ngày nay ăn bánh sao?” hắn hỏi mà trong lòng tự bổ sung, chắc phải ăn hai ngày mới hết.
Dung Kỳ mỉm cười, cảm thấy vui vẻ khi thấy hắn quan tâm.
“Hôm nay tôi muốn bắt đầu bán bánh bao. Để xem tình hình thế nào rồi ngày mai thêm món khác.”
Lý Phong ngơ ngác hỏi cô: “Cô định sẽ bán bánh bao sao? Bán ở đâu vậy? Sao bất ngờ vậy? Không chuẩn bị sạp hàng sao?”
Dung Kỳ bất ngờ trước câu hỏi này, cô nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên. Hắn lại quên hết chuyện tối qua rồi sao.
“Tối qua ta nói về việc mở một quán ăn nhỏ trong y quán. Phòng và bàn ghế có sẵn rồi mà. Ta định bán bánh bao và một số món ăn khác để cho những người đến khám bệnh, người nhà và cả những người qua đường.”
Lý Phong hơi suy tư như lần đầu nghe thấy, rồi ánh mắt hắn chợt sáng lên. “Thú vị đấy. Lúc trước nhiều người đến khám cũng từng hỏi ta có gì ăn không, nhưng ta làm gì có haha”
Hắn vỗ tay và cười vui vẻ. “Thực sự rất tuyệt khi nghe cô có dự định như vậy. Từ nay ta có lộc ăn rồi. Bánh bao trông rất ngon. Thế này đi, hôm nay ta có hẹn đến khám bệnh tại cô nhi viện. Ta sẽ mua hết mẻ bánh bao này. Bánh bao này có thể mang cho các em nhỏ ở đó.”
Dung Kỳ ngạc nhiên trước sự ủng hộ nhiệt tình của hắn. Hôm qua hắn có vẻ đồng ý kiểu tùy ý nhưng sáng nay lại rất nhiệt tình.
“Thật sao?Còn chuyện tiền bạc…”
Lý Phong nhanh chóng cắt lời cô.
“Không cần phải lo lắng về giá cả. Bánh Bao ngoài chợ là 2 đồng một cái, ta trả cô 3 đồng. Cô nấu ăn rất ngon, lại sạch sẽ.”
“Không cần, nguyên liệu đều trong bếp của huynh, ta chỉ mất chút công sức, nếu huynh mang đến cô nhi viện thì coi như hôm nay ta chưa mở quán. Chúng ta mang đến đó cho các em nhỏ.”
“Được, vậy chúng ta ăn sáng xong thì cùng đi.” hắn vui vẻ.
“Nhưng vẫn còn người bệnh …” Cô chợt nhớ ra hai người còn đang hôn mê chưa tỉnh kia.
“Không sao đâu, lúc nãy ta đã bắt mạch, thấy nhịp thở ổn định, họ chỉ là mất sức cần nghỉ ngơi thôi. Chúng ta để lại vài cái bánh bao, nếu họ tỉnh dậy thì ăn.” Hắn vui vẻ phất tay.
“Trước giờ huynh cứ để nhà cửa vậy mà đi khắp nơi sao?”’ Cô tò mò hỏi.
“‘Đúng vậy, nhà cũng chẳng có gì quý giá. Hơn nữa từ nhỏ ta lớn lên là nhờ hàng xóm xung quanh giúp đỡ, họ sẽ giúp nhìn.” Hắn hồn nhiên trả lời.
“Thôi, huynh đi khám bệnh đi, mang theo bánh bao. Ta ở nhà.” Cô lắc đầu. Cô không thể vô tư như hắn được.
“Được, vậy ta sẽ về sớm.” Hắn quả rất đơn giản, cô nói sao thì là vậy.
Vậy là ăn sáng xong, chuẩn bị đơn giản, Lý Phong vui vẻ mang hòm thuốc, xách l*иg bánh bao to đi khám bệnh.
Dung Kỳ có chút thắc mắc sao ban ngày thì thân thiện, sáng sủa, đến tối thì lạnh lùng, khó gần. Có khi nào hắn có bệnh không nhỉ.