Góa Phụ Bỏ Trốn Cùng Tiểu Đại Phu

Chương 13: Kỳ lạ

Sau bữa tối, như thường lệ, Lý Phong lại tự tay dọn dẹp và rửa bát.

Dung Kỳ cũng dần quen với sự tự giác của hắn, quay trở về phòng nhưng cô cảm thấy không buồn ngủ.

Cả ngày hôm nay là quá nhẹ nhàng so với khối lượng công việc cô cần hoàn thành mỗi ngày tại nhà họ Vương.

Cô nhớ đến bộ y phục đã rách từ khi chạy trốn, định tìm hắn hỏi xem có kim chỉ để vá lại không.

Cô bước ra ngoài, tiến về phía phòng của Lý Phong.

Nhưng khi đến gần, cô thấy ánh đèn le lói từ một căn phòng bệnh nhân phía trước.

Tò mò, Dung Kỳ bước tới và nhìn qua khe cửa.

Hình ảnh hiện ra trước mắt cô là Lý Phong đang chăm sóc hai người bị thương từ sáng.

Căn phòng nhỏ, với ánh đèn chong sáng mờ mờ, khiến không gian thêm phần tĩnh lặng và u tịch.

Lý Phong ngồi bên cạnh giường, tay cầm một chén nước, từng thìa từng thìa đút cho người bị thương.

Thỉnh thoảng, hắn lại nhúng khăn vào nước, lau mặt, tay, chân cho họ.

Hắn làm việc này một cách cẩn thận và kiên nhẫn, giống như đang chăm sóc người thân.

Không phải lúc sáng hắn không biết hai người họ sao. Hơn nữa cả ngày cô thấy hắn chỉ làm đúng y chức, thỉnh thoảng kiểm tra mạch đập và vết thương, chứ không tỉ mỉ thế này.

Hành động của hắn làm cô cảm thấy có chút kỳ lạ và bí ẩn.

Cô hít một hơi sâu, bước vào phòng.

Lý Phong dường như đã nhận ra sự hiện diện của cô từ lâu.

Hắn quay lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng, giọng điệu cứng ngắc: "Ở đây không có việc gì, cô nghỉ ngơi đi."

Dung Kỳ không hỏi thêm về chuyện hắn đang làm.

Cô nhẹ nhàng nói: "Ta muốn hỏi ngươi có kim chỉ may vá không?"

Lý Phong trả lời ngắn gọn, không chút cảm xúc: "Không có."

Dung Kỳ không nói thêm gì, chỉ gật đầu rồi quay trở về phòng.

Mặc kệ chuyện của hắn, cô chỉ cần lo cho bản thân mình, đối với cô hắn vô hại là được.

Thay vì nằm thao thức, cô quyết định xuống bếp chuẩn bị cho bữa sáng mai.

Hoặc có thể bắt đầu việc bán thức ăn luôn.

Cô mở hộc tủ, lấy ra một ít bột mì, rồi bắt đầu nhào nặn bột. Trong lúc đôi tay cô hoạt động, trí óc cô cũng dần thoải mái hơn.

Cô nhớ lại những lần phụ giúp nấu ăn cho đám cưới trong làng.

Những lần đó, cô có khí lực lớn thường phụ trách trộn bột làm bánh bao.

Đêm hôm trước, cô sẽ trộn bột thật kỹ, ủ kín và cùng mọi người làm nhân bánh.

Sáng hôm sau chỉ cần cán bột, nhồi nhân rồi đem hấp.

Bánh bao nóng hổi, thơm phức có chút nhân thịt bên trong chính là tiền công hỗ trợ của cô. Cũng là lý do cô luôn mong ngóng các đám cưới, nhiệt tình theo làm việc dù bị Vương thị chửi mắng.

Tiếng bột mì nhào nặn vang lên trong không gian tĩnh lặng của bếp.

Dung Kỳ cảm thấy một sự yên bình lạ thường.

Cô tập trung vào việc nhào bột, cẩn thận từng chút một.

Bột mềm mịn dần, như thể cuốn theo hết những lo lắng trong lòng cô.

Sau khi ủ bột xong, Dung Kỳ chuẩn bị nhân bánh.

Cô chọn những nguyên liệu đơn giản: thịt băm, hành lá, một ít nấm và gia vị.

Khi tất cả đã sẵn sàng, cô thấy trời đã khuya.

Cô nhẹ nhàng dọn dẹp bếp, rồi trở về phòng, lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Ngày mai, cô sẽ dậy sớm hấp bánh, chuẩn bị một bữa sáng ngon lành.

Khẽ liếc nhìn đèn phòng bệnh nhân vẫn sáng, bóng Lý Phong hắt ra khiến cô cảm thán, có lẽ vì y đức của đại phu.