Sau khi ăn hết hai bát cơm to cùng bát canh khoai lang nóng hổi, Lý Phong thoả mãn xoa bụng.
Cảm giác no căng khiến hắn muốn nằm dài ra một lúc.
Hắn khẽ cười, nhìn thấy cô chuẩn bị đứng dậy thì nói:
"Đừng vội đứng dậy, mới ăn no thì ngồi một lát cho tiêu bớt rồi hãy di chuyển, như vậy mới tốt cho sức khỏe. Để ta rửa dọn."
Dung Kỳ nghe vậy, liền ngồi lại, đôi mắt vẫn không rời khỏi bàn ăn.
Hắn cười lớn: "Cô nấu ăn ngon như vậy, nếu mở quán ăn, chắc chắn sẽ đông khách lắm đấy!"
Hắn chỉ nói đùa, nhưng Dung Kỳ lại nghiêm túc suy nghĩ.
Buổi chiều, khi một vài người đến khám bệnh, Dung Kỳ nhanh nhẹn phụ giúp Lý Phong vài việc lặt vặt như chuẩn bị dụng cụ, dọn dẹp và chăm sóc cho bệnh nhân.
Cô quan sát từng hành động của hắn, học hỏi cách hắn xử lý các tình huống và dần dần cảm thấy quen thuộc hơn với không khí của y quán.
Trời còn chưa tắt nắng, Dung Kỳ đã quen với việc chuẩn bị cơm chiều sớm.
Từ nhỏ, cô đã học cách tiết kiệm từng đồng, từng chút nguyên liệu, vì ở nhà họ Vương, bữa tối ăn rất sớm để tiết kiệm tiền dầu và sau đó ngủ sớm để chuẩn bị cho ngày làm việc tiếp theo.
Dù giờ đây không còn phải lo lắng về việc thiếu thốn, thói quen ấy vẫn theo cô.
Chiều nay cô làm khoai tây xắt sợi xào với thịt khô và hâm nóng canh khoai lang còn lại, một bữa tối đầy đủ khiến cô vô cùng hài lòng.
Lý Phong không có vẻ vội vã như lúc trưa. Mà sau khi nắng tắt, hắn lặng lẽ dọn dẹp y quán, đóng cửa rồi đi tắm rửa.
Nhìn bóng hắn Dung kỳ không khỏi thấy may mắn vì căn nhà rất rộng, nên cô sau khi chọn phòng thì tìm được phòng tắm khác. Sau khi nấu ăn thì đã thoải mái tắm rửa.
Trong bữa ăn tối, Lý Phong lại có vẻ lạnh lùng như tối hôm qua, hắn không còn vui vẻ và liên tục khen ngợi món ăn như bữa trưa.
Nhưng nhìn tốc độ ăn, cô đoán hắn cũng khá thích món khoai tây xào thịt khô này.
Dung Kỳ lặng lẽ quan sát phản ứng của hắn.
Cô quyết định mở lời: "Ta đã suy nghĩ kỹ, và muốn bàn với huynh về một ý tưởng. Ta muốn hợp tác với huynh mở một nhà ăn nhỏ ngay trong y quán này."
Lý Phong ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Cô tiếp tục: "Trước tiên, ta có thể tận dụng những nguyên liệu nấu ăn sẵn có trong bếp của huynh. Sau này, tùy tình hình, ta sẽ mua thêm nguyên liệu và mở một mảnh đất trong sân để trồng ít rau củ. Nhà ăn này sẽ bán thức ăn cho những người đến khám bệnh và người nhà họ. Nếu lúc vắng khách, ta có thể đẩy xe ra ngoài đường bán."
Dung Kỳ ngừng lại, quan sát phản ứng của Lý Phong.
"Có tiền rồi, ta sẽ trả huynh tiền nhà, tiền nguyên liệu. Ta không muốn dựa dẫm vào huynh mãi."
Lý Phong yên lặng nhìn cô, ánh mắt tối khiến người khác khó nhìn ra cảm xúc rồi cất giọng lạnh nhạt:
"Không cần, cô muốn làm gì thì cứ làm. Không cần phải trả tiền gì cả. Miễn là... mỗi khi nấu gì thì cho ta ăn cùng là được."
Trải qua một ngày nay hắn thấy có cô ở đây rất tốt.
Dung Kỳ vui vẻ nên không mấy để ý thái độ và giọng điệu của Lý Phong khác hẳn ban ngày.
Dung Kỳ mỉm cười, lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô không ngờ hắn lại dễ tính như vậy, nhưng điều đó khiến cô thêm phần quyết tâm.
Làm việc là chuyện cô rất quen thuộc, giờ làm việc cho tương lai của bản thân cô lại càng có lòng tin.
Nhưng sau khi ăn xong thì chuyện tiếp theo khiến cô lại bắt đầu nổi lên nghi ngờ.