Góa Phụ Bỏ Trốn Cùng Tiểu Đại Phu

Chương 11: Canh khoai lang tôm khô

"A, đến giờ ăn trưa rồi, ta đi chuẩn bị bữa trưa đây. Huynh làm tiếp đi!"

Dung Kỳ nói, khuôn mặt tươi tắn nở nụ cười vui vẻ.

Cô xoay người, nhẹ nhàng bước về phía bếp, để lại Lý Phong ngồi đó với một chút bối rối.

Hắn nhìn theo bóng dáng nhỏ bé ấy mà không khỏi thắc mắc.

Cô có vẻ rất thích thú với việc nấu nướng, nấu ăn vui đến vậy sao? Hắn không thể hiểu nổi.

Trong khi đó, Dung Kỳ cảm thấy thật may mắn khi ở nơi này có đầy đủ nguyên liệu nấu ăn.

Không chỉ không phải lo lắng về việc đói khát, mà cô còn có thể tự do nấu những món mình thích.

Điều này làm cô cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Khi còn ở nhà họ Vương. Để tiết kiệm, ngày thường họ chỉ ăn hai bữa.

Còn đến những ngày mùa bận rộn, mới nấu thêm bữa trưa để mang ra đồng cho Vương Mộc và Vương thị. Nhưng phần cô, thường thì chỉ là nhịn đói.

Đến cơm nguội, cháo loãng cô còn không có ăn chứ đừng nói chuyện ăn ngon.

Bước vào bếp, cô nhìn quanh một vòng, xem xét những nguyên liệu có sẵn.

Sau một hồi suy nghĩ, Dung Kỳ quyết định sẽ nấu cơm trắng và canh khoai lang tôm khô cho bữa trưa.

Trước kia, cô từng thấy trong những đám tiệc ở làng, người ta dùng một ít tôm khô giã nhuyễn, rồi thả vào nồi canh khoai lang.

Món canh ấy không chỉ thơm mà còn ngọt đậm đà, khiến ai nếm thử cũng phải xuýt xoa.

Giờ đây, với nguyên liệu phong phú hơn, cô quyết tâm làm món canh này thật ngon.

Dung Kỳ bắt đầu công việc với việc chuẩn bị các nguyên liệu.

Cô lấy một nắm tôm khô, rồi giã nhuyễn cho thật mịn. Tiếp đó, cô cắt nhỏ hành lá, chuẩn bị một ít dầu để phi thơm.

Tôm khô sau khi giã nhuyễn, cô cho vào chảo, đảo đều cùng với hành phi cho thật thơm.

Hương thơm bốc lên ngào ngạt, lan tỏa khắp căn bếp nhỏ bé.

Cảm giác vừa nấu nướng, vừa ngửi mùi thơm phức của món ăn khiến Dung Kỳ cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng, thoải mái đến lạ.

Sau khi tôm đã xào thơm, cô đổ nước vào nồi, đợi nước sôi lên rồi nhẹ nhàng thả từng lát khoai lang đã được cạo vỏ, cắt mỏng vào nồi.

Khoai lang từ từ chìm xuống, sôi lên cùng với nước, hương vị thơm ngọt của tôm khô hòa quyện với vị béo ngậy của khoai lang tạo nên một mùi hương khó cưỡng.

Món canh tuy đơn giản nhưng lại đậm đà hương vị, mang đến cảm giác ấm áp lạ thường.

Dung Kỳ mỉm cười hài lòng khi thấy nồi canh đã gần hoàn thành.

Mùi thơm của canh khoai lang tôm khô nhanh chóng lan tỏa khắp căn bếp, rồi lấn át không gian phòng ngoài.

Lý Phong đang ngồi giã thuốc ở phía trước, thỉnh thoảng nhìn phía sau nhà có khói bếp bay lên trong lòng bỗng thấy ấm áp lạ thường.

Giờ thêm mùi hương này, không thể không bị thu hút.

Lý Phong đứng dậy, bước về phía nhà trong.

Khi hắn tới nơi, đã thấy Dung Kỳ bận rộn dọn cơm và canh ra bàn.

Hắn nhìn cô, cảm giác không thể tin nổi rằng một món ăn đơn giản như canh khoai lang lại có thể thơm ngon đến vậy.

"Cô... cô đã làm món gì thế? Sao lại có mùi thơm như vậy?"

Lý Phong ngạc nhiên hỏi, ánh mắt tò mò nhìn về phía nồi canh.

"Canh khoai lang với tôm khô thôi mà thôi!" Dung Kỳ cười tươi, đôi mắt lấp lánh niềm vui.

"Ta từng ăn món này ở làng, thấy ngon nên muốn làm thử. Lúc ấy chỉ có chút ít tôm khô giã nhuyễn, chỉ ngửi chút mùi hương, giờ ta có thể mạnh tay hơn haha."

Lý Phong im lặng nhìn cô một lúc lâu, rồi gật đầu, như thể đang suy ngẫm điều gì đó.

Hắn cảm thấy có chút xấu hổ, bởi từ trước đến nay, việc nấu ăn đối với hắn chỉ là một công việc bình thường, chẳng có gì đáng để quan tâm.

Như khoai lang này trước giờ hắn chỉ đơn giản luộc hoặc nướng ăn. Tôm khô là được ai đó đến xem bệnh trả thay tiền thuốc, hắn nhét đại trong kệ, chưa biết nấu gì.

"Ta... Ta có thể giúp gì không?" Khẽ nuốt nước bọt, chỉ ngửi mùi đã thấy ngon rồi.

Dung Kỳ ngước lên nhìn hắn, nụ cười nhẹ nhàng: "Không cần đâu, ta làm xong rồi. Huynh ngồi xuống đi, chúng ta cùng ăn trưa."

Cả hai cùng ngồi xuống bàn ăn.

Bát canh khoai lang nóng hổi được đặt trước mặt, mùi thơm ngào ngạt càng khiến bữa ăn trở nên ấm cúng hơn bao giờ hết.

Lý Phong múc một muỗng canh, nếm thử, cảm nhận vị ngọt thanh của khoai lang hòa quyện với hương thơm của tôm khô.

Hắn không khỏi ngạc nhiên trước hương vị đậm đà, đơn giản nhưng lại vô cùng tinh tế.

"Dung Kỳ, món này thật sự rất ngon!"

Lý Phong khen ngợi, đôi mắt lộ rõ sự thán phục.