Người làm là một chú trung niên, đến rất nhanh, người thân thiện, gọn gàng, không nói nhiều, chỉ trong vài động tác đã dọn dẹp xong thảm họa.
Kẻ gây rắc rối đã xin lỗi, ngồi bên bàn, sốt ruột chờ cơm.
“Đói rồi phải không?” Chú giúp việc tăng tốc, “Sắp xong rồi.”
Bụng của Tần Bảo réo ầm ầm, ngại ngùng không dám nhìn nữa, chỉ ngửi mùi thức ăn thơm nức mà giả vờ đi dạo quanh nhà.
Nhà của Phong Thành Dục không lớn lắm, khoảng một trăm bốn mươi đến một trăm năm mươi mét vuông, mọi thứ đều rất ngăn nắp, không có dấu vết gì của người khác ở cùng, cũng không có mùi thông tin tố, có lẽ thật sự thường xuyên mở cửa thông gió.
Vài món ăn đơn giản được dọn lên bàn, Tần Bảo lâu ngày chưa ăn bữa cơm nào tử tế, suýt nữa thì rơi nước mắt, ăn trả thù ba bát cơm, sau bữa no nê thì ôm cái bụng tròn căng nằm dài trên ghế sofa.
Carbohydrate thật dễ khiến con người lười biếng, thoải mái đến nỗi cậu nảy ra suy nghĩ nếu không làm người mẫu nữa, mỗi ngày muốn ăn gì thì ăn, chắc hẳn sẽ hạnh phúc lắm.
Sau đó đột nhiên tỉnh táo lại.
Cậu thề thầm với bản thân, đây sẽ là lần buông thả cuối cùng.
Nhưng món ăn chú giúp việc nấu lại quá ngon.
Sáng hôm sau, khi Tần Bảo tỉnh dậy, chú ấy đã đến rồi, món ăn thơm phức đã bày trên bàn, khiến cậu khó lòng cưỡng lại. Sau đó là bữa trưa, bữa tối với các món ăn ngon khác nhau.
Trong lúc điên cuồng ăn uống, Tần Bảo tự đưa ra quyết định nghiêm túc, hôm nay chắc chắn là ngày cuối cùng.
Ăn xong, cậu nghiêm túc yêu cầu: “Chú à, mai chú chỉ làm cho cháu ức gà, bông cải xanh, thêm trứng và tôm thôi. Lượng thức ăn chỉ bằng một phần ba hôm nay là được.”
Chú giúp việc ngạc nhiên: “Sao thế?”
Tần Bảo liền giải thích: “Cháu là người mẫu, cháu không thể tiếp tục thế này nữa.”
Chú giúp việc không đồng ý: “Nhỏ vậy mà đã làm người mẫu rồi à? Khó trách... Nhưng Phong tiên sinh đã dặn phải chăm sóc cháu cho chu đáo, tôi phải nấu nhiều món ngon cho cháu ăn mới được, không dám lơ là đâu.”
Nghe vậy, Tần Bảo ngẩn người. Cậu đâu phải không biết điều, đành nghĩ sẽ gọi điện cho Phong Thành Dục để nói chuyện.
Điện thoại được kết nối.
“Alo?”
Giọng Phong Thành Dục vang lên, ngữ điệu lạnh lùng: “Ai vậy?”
Tần Bảo: “……”
Phong Thành Dục thậm chí còn chẳng lưu số cậu!
Mặt nóng bừng lên, Tần Bảo cắn răng, ngượng ngùng tự giới thiệu: “ Tôi là Tần Bảo.”
“Là cậu à.” Phong Thành Dục hỏi, “Có chuyện gì?”
Tần Bảo nói về việc chú giúp việc nấu ăn: “Không cần lo tôi ăn uống không đủ đâu, ở nhà tôi cũng ăn như thế.”
Ý là không cần phải sợ bị người lớn trách mắng, Phong Thành Dục không cần phải gánh vác trách nhiệm này.
Phong Thành Dục hiểu ý, lập tức đồng ý: “Được.”
Không còn gì để nói nữa, Tần Bảo định cúp máy, nhưng đối phương lại hỏi: “ Cậu sao rồi?” Giọng anh như có vẻ quan tâm, “Nếu cảm thấy buồn chán thì có thể dùng máy tính chơi game, sách trên kệ cũng có thể đọc.”
Giống như hồi bé đến văn phòng của Tần tiên sinh đợi ông tan làm, Tần tiên sinh cũng nói: “Bảo Bảo chán không? Chán thì có thể dùng máy tính xem phim hoạt hình, hoặc đọc sách của ba cũng được.”
Tần Bảo: “... Tôi không muốn chơi game, cũng không thích đọc sách.”
Cậu đã lớn rồi, bình thường rất bận, làm gì có thời gian thích chơi với chả đọc sách chứ.
Phong Thành Dục liền nói: “Được, tùy cậu.”
Cuộc gọi kết thúc.
Tần Bảo mở danh bạ, xóa số của Phong Thành Dục, người ta còn chẳng lưu số cậu, cậu cũng không muốn giữ lại làm gì cho tốn chỗ.
Dù sao sau này cũng sẽ chẳng có gì liên quan.
Sau khi đốt cháy nồi của người ta, Tần Bảo thực sự chẳng còn tâm trạng để chơi game nữa, nhưng lại đi tìm sách trên giá sách của Phong Thành Dục đọc.
Khí chất và cách nói chuyện của một người thường liên quan đến giá sách của họ. Tần Bảo cứ nghĩ giá sách của Phong Thành Dục toàn sách chuyên ngành hoặc sách kinh điển, kết quả loại sách nhiều và đa dạng hơn cậu tưởng, thậm chí còn khá thú vị. Ngoài những cuốn sách chuyên ngành mà Tần Bảo không hiểu, có nhiều hơn cả là tiểu thuyết trinh thám, một số còn là phiên bản truyện tranh, ở dưới cùng còn có một hàng sách tranh vẽ.
Tranh thì Tần Bảo hiểu. Ông ngoại của cậu là một họa sĩ rất nổi tiếng, mẹ của cậu, bà Dung, cũng có chút danh tiếng. Khi còn bé, Tần Bảo đã từng cầm bút vẽ vài ngày, nhưng vì không đủ kiên nhẫn nên bỏ dở.
Càng xem, càng tò mò.
Phong Thành Dục thích thể loại tranh nào nhỉ?
Liệu có được xem là có gu thẩm mỹ không?
Sách tranh đều rất xuất sắc.
Nhưng Phong Thành Dục có vẻ không phải là người vẽ tranh, anh chỉ sưu tầm những sách tranh này, Tần Bảo không thấy ghi chú tay nào của anh, không thể đánh giá được, ngược lại phát hiện ra một cuốn album ảnh trong cùng ngăn sách với những cuốn tranh.
Ảnh chụp đến từ khắp nơi trên thế giới, dường như là kỷ niệm các chuyến du lịch ở những thời điểm khác nhau. Có một số là phim âm bản đã được rửa ra, còn lưu giữ dấu vết của thời gian. Trong ảnh, phần lớn là một đôi vợ chồng trông rất giống Phong Thành Dục, có lẽ là cha mẹ của anh. Có vài bức họ chụp cùng với anh, cả ba người đều mỉm cười, rất ấm áp, khiến Tần Bảo cảm thấy ghen tị.
Bản thân Phong Thành Dục hiếm khi xuất hiện một mình. Trong những bức ảnh có mặt anh, trông anh trẻ hơn so với bây giờ, đôi khi cũng trạc tuổi của Tần Bảo hiện tại. Dù ở độ tuổi nào, Phong Thành Dục luôn có vẻ điềm tĩnh nhưng đầy khí chất, tựa như đứa con cưng của trời, luôn có một sự thoải mái tự tin. Hầu hết các bức đều là chụp nhanh, Tần Bảo xem từng bức một.
Chỉ có một bức khác biệt, trong ảnh có sự xuất hiện của một chàng trai khác. Hai người đứng cạnh nhau, trông có vẻ là bạn rất thân, phông nền của bức ảnh là khuôn viên của một trong những trường đại học hàng đầu thế giới.
Tần Bảo quay lại bức ảnh trước đó, Phong Thành Dục mặc áo cử nhân, xác nhận rằng anh tốt nghiệp từ trường đại học đó, tài giỏi đến mức đáng ghen tị.
Không biết vì lý do gì, Tần Bảo dùng điện thoại chụp lại bức ảnh này. Mặc dù nhà không có ai khác, nhưng cậu vẫn giống như một kẻ trộm, tim đập thình thịch, căng thẳng vô cùng.
Việc này chẳng khác nào xâm phạm quyền riêng tư của người khác.
Nhưng đã chụp rồi, đã là trộm thì Tần Bảo làm một lần luôn, dù sao cũng chẳng ai biết.
*
Tối hôm đó, Đồ Dật Sâm mang đến cho Tần Bảo một tin tức gây chấn động: Đơn Nhất Minh bỏ nhà ra đi.
“Vừa nhận điện thoại của ba cậu, lại nhận điện thoại của ba cậu ta! Khiến ba tôi cứ nhìn chằm chằm tôi, như thể tôi mới là thủ phạm vậy!” Đồ Dật Sâm nói hăng say trong điện thoại, “Tôi nói này, hai người các cậu làm sao thế, có phải hẹn nhau không? Chẳng lẽ bỏ nhà đi bây giờ cũng thành trào lưu rồi à?”
Tần Bảo ngạc nhiên: “Anh ấy cũng bỏ nhà đi à?”
Đồ Dật Sâm: “Thực ra là cắt đứt quan hệ với gia đình, không phải bỏ đi. Anh ta muốn chuyển thành một tay đua. Anh ta ghê thật! Đã trả điện thoại, thẻ và mọi thứ cho ba mẹ, ngay cả quần áo cũng không cầm theo một cái nào. Nghe ba tôi nói anh ta còn nghỉ học, là nghỉ chứ không phải tạm ngừng học! Anh ta làm một vố lớn!”
Nghiêm trọng như vậy, thảo nào không gọi được cho Đơn Nhất Minh.
Lần trước cậu nói sẽ bồi thường cho Đơn Nhất Minh một chiếc xe, mà Đơn Nhất Minh không nhận mà còn chẳng hề nói lý do. Anh ta thần thần bí bí nói mấy ngày nữa sẽ biết, ra là như vậy.
“Nhà anh ta rối tung lên rồi.” Đồ Dật Sâm châm biếm : “Dưới áp lực lớn như vậy sẽ có đấu tranh, nếu ngày nào đó tôi không chịu nổi cũng sẽ bỏ nhà ra đi.”
Tần Bảo nói: “Chúng tôi làm vậy là vì ước mơ, cậu có ước mơ gì mà lại bỏ nhà ra đi.”
Đồ Dật Sâm ngừng lại, thẳng thắng : “ Đó chả phải chỉ là ước mơ sao? Đợi đó, tối nay tôi sẽ nghĩ ra cho cậu một cái.”
Gác máy, Tần Bảo nhắn tin cho Đơn Nhất Minh nhưng chẳng nhận được phản hồi nào. Cậu lướt trang cá nhân của Đơn Nhất Minh , đã nhiều ngày không cập nhật.
Khó mà hiểu nổi, tại sao một người đi ra ngoài lại không mang theo điện thoại? Điện thoại có lỗi gì sao?
Có Đơn Nhất Minh làm bài học cho mình, Tần Bảo có vẻ thay đổi được chút ít.
Có lẽ sợ cậu học theo, ông Tần lần đầu tiên chủ động nới lỏng. Ông còn nói chỉ cần Tần Bảo chịu chăm sóc sức khỏe , ông sẽ cho thêm một cơ hội còn gọi Tần tiên sinh tự mình đến đón.
Khi đến đón con trai, Tần tiên sinh không trách móc gì cả, chỉ hơi phê bình về việc cậu chọn chỗ ở, khẽ nhíu mày nói: “ Chuyển đến đây ở, còn ra thể thống gì nữa.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Bảo chọc màn hình: Xoá số của ông luôn.