Trước bồn rửa, Tần Bảo đang cùng bàn chải và cán nồi đen kịt đấu tranh.
Phong Thành Dục không nhắn tin cho cậu mà trực tiếp gọi điện thoại.
Thấy số lạ hiện trên màn hình điện thoại, Tần Bảo lo lắng không biết có phải Tần tiên sinh đổi số hay không, cậu do dự một lúc rồi không nghe. Nhưng người gọi rất kiên nhẫn, lại gọi lần thứ hai.
Tần Bảo vội lau tay dính đầy bọt xà phòng, nghi ngờ nghe máy: "Alo?"
"Là Tần Bảo phải không?"
Đầu dây bên kia là giọng nam trẻ tuổi, trầm thấp dễ nghe.
Nghe cũng lạ, Tần Bảo ngay lập tức nhận ra người bên kia là Phong Thành Dục , chính là người hôm đó ở cửa nhà thi đấu ra lệnh cho cậu "Há miệng" bằng giọng nói này.
Tai cậu đỏ ửng lên.
Tần Bảo: "..."
Người bên kia nói: "Tôi là Phong Thành Dục."
Tần Bảo đành đáp lại một tiếng: "Ừm." Không biết nên nói gì với đối phương, đành báo cáo tình hình “thảm họa” trước mặt: "Cái nồi của anh..."
"Không sao đâu." Phong Thành Dục như đã hiểu sự áy náy của cậu, "Cứ để đó, không cần quan tâm. Tôi sẽ gọi người dọn dẹp."
Tần Bảo lại "Ừm" một tiếng, tự trách mình rồi vẫn nói ra lời xin lỗi: "Xin lỗi anh."
Bên Phong Thành Dục nghe có tiếng gió, có vẻ như anh ta đang ở một nơi rất cao, nhưng giọng nói của anh vẫn rất rõ ràng, từng chữ đều vang lên trong tai Tần Bảo với âm sắc tuyệt đẹp.
"Tôi đã nói với chú Tần rằng cậu đang ở đây. Xin lỗi, có vẻ như tôi có trách nhiệm báo cáo."
Phong Thành Dục nói.
"Yên tâm ở lại một thời gian, từ từ nói chuyện với họ."
Tần Bảo cắn chặt răng, có chút tức giận, nhưng là tức giận chính mình. Cậu biết tình cảnh này không phải do Phong Thành Dục gây ra, anh ta không phải Đồ Dật Sâm, không phải Phong Sở, và anh ta cũng không tự ý đến. Với tư cách là một người trưởng thành, đây là cách tốt nhất mà anh ta có thể nghĩ đến.
Dù gì thì Phong Thành Dục cũng không phải bạn cậu, và chẳng nợ gì cậu cả.
"Nhà không còn nhiều thức ăn, cậu thích ăn gì?" Phong Thành Dục dường như bắt đầu thực hiện trách nhiệm của một người giám hộ tạm thời, "Tôi sẽ cho người chuẩn bị."
Tần Bảo không trả lời.
Phong Thành Dục bên kia hình như khẽ cười một tiếng: "Giận rồi à?"
Tần Bảo buột miệng: "Xàm!"
Hai người rõ ràng không thân thiết lắm, mà cậu lại thốt ra một câu thô lỗ như vậy.
Hai bên im lặng một lúc, Tần Bảo là người phá vỡ sự yên lặng trước: "Tôi... Ý tôi là đừng đoán bậy, tôi có hơi bực thật, nhưng không phải vì anh mách lẻo. Với lại tôi cũng muốn giải thích rõ ràng, ban đầu khi Phong Sở gọi tôi qua đây, tôi không biết đây là nhà của anh, cho nên..."
Cho nên nếu biết trước thì tôi đã không đến.
Bên kia có người nói chuyện với Phong Thành Dục, anh ta trả lời bằng giọng thấp, có vẻ rất bận.
Tần Bảo không biết anh ta có nghe được lời mình nói không, nhưng tình cảnh này lại khiến cậu có cảm giác mãnh liệt rằng đối phương là người lớn điềm tĩnh, còn mình chỉ là một đứa trẻ bướng bỉnh.
Vì vậy, khi Phong Thành Dục trở lại cuộc gọi và hỏi: "Cậu nói gì?" thì Tần Bảo ngắc ngứ rồi lạnh lùng nói: "Không có gì. Tôi chỉ muốn cảm ơn anh đã giúp tôi lần trước, và cả lần này nữa. Cái nồi của anh, tôi sẽ bồi thường."
Phong Thành Dục đáp rất gọn: "Được."
Tần Bảo cắn môi, lại không khách sáo nói: "Với lại, khi người giúp việc đến, có thể nhờ họ mua giúp tôi vài miếng dán tuyến thể không? Tôi chỉ mang theo thuốc chặn thôi, đến lúc đó sẽ tính tiền với anh."
Dù không phải trong kỳ phát tình, nhưng nếu một Omega ở trong không gian riêng của người khác, để tránh để lại dấu vết tun tức tố gây phiền phức cho đối phương, cũng sẽ dán miếng dán tuyến để thể hiện sự lịch sự.
Nhưng rất hiếm khi một Omega lại trực tiếp như vậy, chỉ có trẻ con mới như thế.
"Không sao, người giúp việc là Beta." Phong Thành Dục nói, "Trước khi tôi về, tôi sẽ bảo họ mở cửa sổ thông gió."
Tần Bảo cũng đâu phải nguồn ô nhiễm, nghe vậy thì càng bực hơn.
Thông gió?
Hơi tức thật, nhưng người gây rắc rối cho người ta vẫn là mình.
Ai ngờ Phong Thành Dục tiếp tục nói: "Nghe Phong Sở nói ngón tay cậu bị phỏng, có nghiêm trọng không? Nếu không thì nhà tôi có thuốc trị bỏng, hộp y tế ở ngăn thứ hai của tủ phòng khách."
Ngón tay của Tần Bảo có một vết phỏng đỏ, đau khá nhiều.
Cậu không muốn tự làm khó mình, liền làm theo chỉ dẫn, đi tới tủ tìm hộp y tế, mở ra, thấy tuýp thuốc trị bỏng vẫn còn mới.
Phong Thành Dục: "Tìm được chưa? Nếu không tìm thấy thì lát nữa nhờ người giúp việc bôi thuốc cho."
Tần Bảo bất giác nuốt trôi cơn tức: "Tìm được rồi." Rồi khó chịu nói thêm một câu: "Cảm ơn."
"Ừm." Phong Thành Dục đáp, "Không có việc gì thì tôi cúp máy trước."
Tần Bảo đặt điện thoại xuống, theo hướng dẫn của tuýp thuốc bôi lên vết thương, cảm giác bỏng rát lập tức dịu đi rất nhiều. Khi tỉnh táo lại, cậu mới nhận ra mình đang ở nhà người khác, vừa rồi cư xử thật vô lễ.
Không hiểu sao, đối diện với Phong Thành Dục, cậu luôn có chút phản kháng.
Đối phương càng điềm tĩnh, cậu lại càng thấy không phục, trong lòng hiểu rõ nếu đổi lại là mình bị kẻ không mời mà đến như thế này chọc giận, chắc đã đuổi người ta đi từ lâu rồi.
Thật là phiền.
Làm thế nào để có thể cư xử điềm đạm như anh ta nhỉ?