Phong Sở không có khái niệm về ranh giới, ai hắn cũng dám đưa đến nhà anh trai mình, còn bảo với Tần Bảo: “Anh tôi rộng rãi lắm, lúc anh ấy chưa về nước, tôi thường xuyên dẫn bạn đến chơi.”
Tần Bảo: “…”
Cậu cũng biết là “lúc chưa về nước” cơ à.
Thấy cậu vẫn còn đắn đo, Phong Sở tiếp tục nói: “Cậu yên tâm đi, tôi đã báo với anh ấy rồi, không cần lo lắng đâu.”
Tần Bảo ngạc nhiên: “Anh ấy biết tôi sẽ đến nhà à?”
Phong Sở đáp: “Tất nhiên, anh ấy rất hoan nghênh cậu.”
Tại sao lại hoan nghênh?
Nghĩ đến gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo của người kia, đã từng mua bánh bạch tuộc cho cậu, giờ lại mời cậu ở lại nhà, làm Tần Bảo cảm thấy khó hiểu. Cậu thật sự không muốn nhận sự giúp đỡ từ người đó.
Ngôi nhà ở vị trí rất đẹp, xung quanh là khu thương mại nổi tiếng, nhưng lại tĩnh lặng với một hồ nhân tạo riêng biệt.
Vào nhà, Phong Sở đi lấy nước mời khách, còn dặn: “Cậu cứ tự nhiên nhé.”
Tần Bảo thì chẳng thể nào "tự nhiên" nổi, cảm thấy chỗ nào cũng không thoải mái.
Dạo này sao cậu cứ liên tục dính dáng đến Phong Thành Dục thế này?
Ngôi nhà này được thiết kế bởi một kiến trúc sư danh tiếng, phong cách trẻ trung nhưng lại rất chững chạc và sang trọng. Phong Sở mỗi lần dẫn bạn đến đây đều phải trông chừng họ, vì hắn cảm thấy những người đó không phù hợp với không gian này, lo sợ họ sẽ phá hỏng bộ ghế sofa trắng tinh và tấm thảm đắt tiền.
Sau khi lấy nước xong, quay lại thì thấy Tần Bảo đứng giữa nhà, dáng người cao gầy, bên hông thẳng tắp, trông giống như một món đồ sứ tinh xảo. Cậu đứng đó tao nhã đến mức không ai lo lắng rằng cậu sẽ làm hỏng bất cứ thứ gì. Ngược lại, còn khiến người ta cảm giác như bộ sofa chưa đủ trắng, tấm thảm chưa đủ mềm, muốn trải thêm vài lớp thảm dày dưới chân cậu.
Thấy Phong Sở bước ra, lại còn mang theo một nụ cười kỳ lạ, Tần Bảo khẽ ho nhẹ rồi hỏi: “Khụ, mấy ngày này anh ấy thật sự không về chứ?”
Nếu chạm mặt thì sẽ rất ngượng.
“Không về đâu!” Phong Sở gật đầu, sợ Tần Bảo thất vọng lại bổ sung thêm, “Có thể xong sớm thì về vào cuối tuần đấy!”
Tần Bảo mười mấy năm sống trên đời, chưa bao giờ lâm vào hoàn cảnh chật vật như vậy.
Đã đến rồi, chỉ có thể chịu đựng thôi.
“Cậu nhắn với anh ấy, nếu tôi nghĩ ra cách sẽ rời đi ngay, cảm ơn vì đã cho tôi ở nhờ.”
“Vội gì chứ, muốn ở mấy ngày thì ở mấy ngày thôi.” Phong Sở dẫn cậu đi xem phòng khách, chỉ cho cậu cách dùng các vật dụng trong nhà, rồi bảo: “Ngoài tài liệu của anh tôi ra, nhà không có gì cậu không thể dùng, cứ thoải mái. Nếu muốn hút thuốc thì ra ngoài ban công ở phòng ăn mà hút.”
“Ừm.” Tần Bảo nói với vẻ điềm tĩnh, “Tôi không hút thuốc, cũng không có gì muốn dùng, không đυ.ng vào đâu.”
Nhưng chẳng mấy chốc, cậu bị "vả mặt".
Phong Sở tối đó phải về nhà, trước khi đi còn hỏi Tần Bảo muốn ăn gì để hắn mua. Chỗ này không gọi được đồ ăn ngoài, mà người giúp việc cũng nghỉ vì anh trai đi công tác, trong nhà chỉ còn đồ đông lạnh.
Tần Bảo bảo mình tự nấu, rồi làm cháy cả nồi.
Ở nhà cậu từng thấy bà Đào nấu ăn, ở ký túc xá cũng từng thấy Lê Nam Nguyệt luộc ức gà, nghĩ rằng luộc mấy cái bánh bao đông lạnh sẽ không quá khó.
Nào ngờ vì không có kinh nghiệm, đổ ít nước quá, mở lửa xong cậu lại ngồi chơi game. Đến khi quay lại, nước đã cạn, đáy nồi cháy đỏ, tay cầm bằng gỗ bị thiêu đen.
May mà bếp gas tự động tắt, chỉ còn lại một đống hỗn độn.
Tần Bảo bây giờ không thể tiếp tục làm "người vô hình" nữa. Lần trước cậu bị hạ đường huyết, ăn bánh bạch tuộc của người ta mà chưa kịp cảm ơn, lần này lại vào nhà làm nổ tung cả cái bếp.
Thật sự là hơi quá đáng rồi.
Cậu đành chấp nhận số phận, chụp một tấm ảnh gửi cho Phong Sở: [ Tài khoản mạng của anh cậu là gì? Tôi có thể cần xin lỗi anh ấy.]
Phong Sở thấy ảnh thì hoảng hồn: [Tần Bảo, cậu không sao chứ?!]
Tần Bảo: [Không sao, chỉ bị bỏng chút ở ngón tay, tôi đã rửa qua nước lạnh rồi.]
Phong Sở: [Thế thì tốt, đừng để bị thương nữa! Cái nồi không quan trọng đâu, thật đấy!]
Tần Bảo sau khi để cái nồi nguội đi rồi mới bỏ vào bồn rửa, lúc này tin nhắn của Phong Sở mới gửi đến tiếp: [… Ừm, anh tôi nói anh ấy không có tài khoản mạng xã hội.]
Tần Bảo ngớ người, không tin nổi.
Còn không phải thời tiền sử nữa, làm sao mà không có tài khoản? Không muốn kết bạn cũng không sao, nhưng đừng đưa lý do nực cười vậy chứ!
Cậu chỉ biết gửi tin nhắn lại: [Hỏi xem cái nồi bao nhiêu tiền, tôi đền.]
Phong Sở trả lời "không cần đền", còn đang bị anh trai mắng, ấm ức phân bua: “Anh, em sai rồi, em không nên tự ý quyết định, nhưng mà Tiểu Bảo… Tần Bảo thật sự rất đáng thương, cậu ấy đã không còn đường lui. Em nghĩ anh cũng không ở nhà, chúng ta sớm muộn gì cũng là người một nhà, không giúp cậu ấy thì ai giúp?”
Phong Thành Dục cùng thư ký đang leo lêи đỉиɦ núi, nơi đó chuẩn bị xây dựng một công viên trượt tuyết, thành phố đang khảo sát.
Điện thoại vang lên khiến anh đau đầu, hỏi Phong Sở: “Người đâu rồi?”
Phong Sở trả lời: “Ở nhà… Cậu ấy hơi ngại, em đã bảo là anh đồng ý rồi, cậu ấy mới chịu ở lại.”
Phong Thành Dục cảm thấy huyệt thái dương của mình đập thình thịch.
“Anh không biết đâu, cậu ấy rất vất vả, bỏ ra rất nhiều công sức, nhưng gia đình Tần lại không hề ủng hộ cậu ấy.”
“Cậu ta kể với em à?”
Phong Sở bị hỏi đến nghẹn lời: “... Không phải, là Đồ Dật Sâm kể với em.”
“…”
“Thật đấy! Lúc nhỏ Tần Bảo vốn dĩ học nhảy đường phố ở ngoài, thầy giáo của cậu ấy đúng lúc quen người trong ngành, mới gợi ý cho cậu ấy thử làm người mẫu. Cậu ấy còn nhỏ hơn em hai tuổi, khi đó đã dám giấu gia đình, tranh thủ lúc học nhảy thì lén đi luyện tập. Luyện hình thể, luyện dáng, trên người đầy vết bầm tím, lòng bàn chân đầy vết phồng rộp, vẫn cố gắng chịu đựng mà không nói với ai, lần đầu tiên tham gia cuộc thi đã đoạt ngay giải quán quân! Là Quán quân Tân binh Người mẫu năm đó!”
Người này nói về quá khứ của Tần Bảo như lòng bàn tay, chắc chắn đã tìm hiểu rất kỹ.
Còn khoe cả chữ ký của Tần Bảo, đích thị là một fan chân chính.
“Ừ.” Phong Thành Dục nhàn nhạt đáp, “Rồi sao nữa?”
“Em biết rồi, anh sẽ nói không có thành công nào là ngẫu nhiên, nỗ lực phía sau luôn rất khó khăn. Nhưng mà khổ quá anh ơi, đến ăn uống cũng không dám đầy đủ, không được gia đình hiểu cho, còn bị ép bỏ cuộc. Nếu không phải vì sự nghiệp, ai mà muốn gầy đến mức này…”
Phong Thành Dục không nói gì.
Phong Sở không chắc ý của anh trai, tiếp tục lải nhải: “Cho dù cậu ấy không phải là người của anh, thì vẫn là bạn của em mà. Anh cứ coi như em dẫn bạn bình thường đến chơi giống như trước đây được không? Một Omega xinh đẹp như vậy ở ngoài thật nguy hiểm…”
Thư ký gọi: “Phong tiên sinh?”
Phong Thành Dục ra hiệu cho thư ký không cần đợi, dường như đang điều chỉnh cảm xúc, một lúc sau mới nói với Phong Sở: “Lần sau, không được tự ý quyết định nữa.”
Phong Sở được phép, lập tức nịnh nọt: “Tuân lệnh! Anh, anh đúng là người có trái tim mềm mại nhất!”