Cửu Thiên Tuế, Cách Xa Mẹ Ta Ra!

Chương 27

Thượng Quan Vũ nhìn nàng, đôi mắt phượng dịu dàng của hắn lóe lên vẻ đau lòng: “Nếu năm xưa ta không sợ uy thế của Cửu Thiên Tuế, giải thích với Phụ hoàng rằng những lời hắn nói chỉ là vu khống, thì sẽ không để nàng phải kết minh hôn với Điệu vương!”

Minh Lan Nhược không chút biểu cảm đáp: “Buông ta ra, ta không oán ngươi, ta tình nguyện kết minh hôn!”

So với việc đối mặt với Thượng Quan Vũ và Thượng Quan Hoành Nghiệp, nàng thà lấy một người chết còn hơn!

Trốn vào phủ Điệu vương chịu đựng năm năm chỉ là để tránh xa hai kẻ khốn kiếp này mà thôi!

“Lan Nhược, nàng... gầy đi nhiều, dạo này chịu khổ rồi.” Thượng Quan Vũ cho rằng nàng đang nói ngược, cáo không ăn được nho mới chê nho xanh.

Minh Lan Nhược hít một hơi sâu, nếu không phải vì vết thương ở vai, nàng nhất định sẽ tát hắn ta một cái.

Kiếp trước khi Thượng Quan Vũ treo nàng trước cổng thành, nàng từng nghĩ rằng người mình có lỗi nhất là hắn.

Bởi vì năm đó Thượng Quan Vũ luôn tỏ ra tình cảm sâu đậm với nàng, dù biết nàng không yêu hắn vẫn không thay lòng đổi dạ.

Nhưng...

Hắn ta thực chất chỉ lợi dụng nàng để đối phó ngược lại với Ngũ hoàng tử Thượng Quan Hoành Nghiệp.

Cuối cùng, Tiểu Hi cũng chết dưới tay hắn.

“Thái tử gia xin hãy buông ta ra, Thái tử phi nương nương sẽ vào ngay bây giờ, mang tiếng thông da^ʍ đối với tội nhân như ta không có gì đáng ngại, nhưng đối với Thái tử thì không thể!” Minh Lan Nhược không còn vùng vẫy, chỉ lạnh lùng cười.

Sắc mặt Thượng Quan Vũ thay đổi, trước đây dù Minh Lan Nhược có từ chối hắn ta cũng không bao giờ sắc bén như vậy.

Hắn ta không dám kiên trì, buông tay Minh Lan Nhược, thở dài: “Lan Nhược, nàng thay đổi rồi, là lỗi của ta, khiến nàng chịu khổ nhiều năm.”

“Điện hạ và đại tỷ bao năm không gặp nhưng không hề xa lạ chút nào.” Lúc này, một bóng dáng thướt tha đoan trang từ cửa bước vào, giọng điệu không mặn không nhạt.

Minh Lan Nhược ngừng lại, nhìn nữ tử thanh tú đẹp đẽ trước mặt, mặc váy áo Thái tử phi màu đỏ tươi, đầu đội trâm phượng lưu ly.

Ánh mắt nàng lóe lên vẻ phức tạp: “Nhị muội giờ đã là Thái tử phi rồi...”

“Đại tỷ còn biết ta là Thái tử phi ư, người không biết còn tưởng ngươi mới là Thái tử phi.” Minh Nguyệt Oánh nhìn nàng cười lạnh một tiếng.

Minh Lan Nhược ngừng lại, biết rằng nàng ấy đã nhìn thấy Thượng Quan Vũ vừa nắm tay mình.

Nàng nhíu mày vừa định nói gì: “Nhị muội...”

“Ngươi nói chuyện với tỷ tỷ kiểu gì vậy, sự rộng lượng của Thái tử phi đâu rồi?” Thượng Quan Vũ đột nhiên không vui trách mắng Minh Nguyệt Oánh.

Minh Nguyệt Oánh nhìn Minh Lan Nhược bằng ánh mắt lạnh lùng: “Vâng, ta tự biết không bằng đại tỷ, thần thϊếp tự hiểu mình.”

“Ngươi...!” Thượng Quan Vũ cau mày, dường như càng thêm giận.

Minh Lan Nhược không thể chịu nổi nữa, đột nhiên cao giọng: “Hai vị quý nhân, thái y nói thần nữ cần tĩnh dưỡng, Thái hậu nương nương sẽ đến ngay, xin hai vị quý nhân đi ra ngoài nhớ đóng cửa!!”

Phiền chết đi được!

Hóa ra đàn ông cũng có thể đê tiện như vậy!

Hắn ta nói yêu nàng, nhưng thực chất là đẩy nàng vào hố lửa, kiếp trước nàng và cha hoàn toàn đoạn tuyệt, lại còn không đội trời chung với nhị muội là Thái tử phi.

Vị Thái tử gia này cũng không ít lần đâm bị thóc chọc bị gạo.

Minh Lan Nhược trực tiếp đuổi khách, Thượng Quan Vũ và Minh Nguyệt Oánh đều e ngại Thái hậu, bà lão ấy chẳng nể mặt ai bao giờ.

Nếu biết họ làm loạn như vậy, chắc chắn không để yên.

“Vậy nàng tĩnh dưỡng cho tốt, sau này ta sẽ đến thăm nàng.” Thượng Quan Vũ vẫn làm ra vẻ dịu dàng, nói xong với Minh Lan Nhược rồi mới rời đi.

Minh Nguyệt Oánh nhìn Minh Lan Nhược bằng ánh mắt âm trầm: “Hừ, đại tỷ quyến rũ đàn ông ngày càng giỏi.”

Sau đó nàng ta cũng tức giận bỏ đi.

Minh Lan Nhược bất đắc dĩ xoa trán, thật không biết phải làm sao!

Nàng không muốn kiếp này lại xung đột với Minh Nguyệt Oánh nữa, dù sao khi còn nhỏ nhị muội cùng cha khác mẹ này rất thân thiết với nàng.

“Hừ, bị thương mà còn không yên, lại còn diễn trò với người tình cũ, cháu ngoại của ta đúng là không chịu nổi cô đơn.”

Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên từ trong phòng.

Minh Lan Nhược giật mình quay lại nhìn, thấy một người mặc áo choàng lông cáo trắng quý giá bước ra từ cửa bí mật.

Nàng kinh ngạc: “Cửu Thiên Tuế sao lại đi ra từ đây?”

Đây là nội điện của Từ An cung, người này... cứ thế công khai đi ra từ mật đạo?

Thương Kiều vừa cởϊ áσ choàng vừa nhướn mày chế giễu: “Sao, ta làm phiền cuộc gặp gỡ tình cũ của ngươi?”

Minh Lan Nhược liếc thấy phía sau Thương Kiều có một mỹ nhân mặc đồ trắng đeo mạng che mặt, người đó cũng lặng lẽ nhìn nàng.

Nàng chưa từng thấy Thương Kiều nổi tiếng lạnh lùng vô tình lại có nữ nhân đi cùng.

Nàng nghi ngờ nheo mắt, tâm trạng bất giác không vui, lạnh lùng nói: “Thái tử trở thành tình cũ của ta từ khi nào vậy, năm xưa vì sao ta phải kết minh hôn, chẳng lẽ Cửu Thiên Tuế tuổi già quên mất rồi?”

Năm đó nàng dùng cái chết uy hϊếp cũng không muốn gả vào Đông cung, giờ hắn lại “quên mất rồi”?

Thương Kiều thực ra đã đến Từ An cung lâu rồi, chỉ là cứ có người ra vào liên tuc, hắn ẩn mình trong mật đạo nên thấy rõ mọi chuyện.

Cảnh Thượng Quan Vũ nắm tay Minh Lan Nhược khiến tâm trạng hắn vô cùng tồi tệ.

Tồi tệ đến mức... hắn thậm chí có ý định chặt đôi tay bẩn thỉu của Thái tử.