Cửu Thiên Tuế, Cách Xa Mẹ Ta Ra!

Chương 26

Thái hậu liếc nhìn nàng, nhất thời không biết phải nói gì trước sự mặt dày của nàng: “…”

Một lát sau, Chu Hoàng hậu cùng Thái tử Thượng Quan Vũ bước vào.

“Tham kiến mẫu hậu, nghe nói người bệnh, con dâu lo lắng vô cùng.” Chu Hoàng hậu tiến lên hành lễ, khuôn mặt xinh đẹp đoan trang đầy lo lắng.

Lời nói của bà ta không giống như những phi tần khác, dùng xưng hô bình thường của người con dâu thể hiện sự thân thiết và dịu dàng.

Thái tử Thượng Quan Vũ nghiêm nghị cung kính hành đại lễ: “Bái kiến Hoàng tổ mẫu, người có khỏe hơn chưa ạ?”

“Đứng lên đi, nhìn hai người cùng đi vào, ai không biết còn tưởng là mẹ con ruột.” Thái hậu nói một cách không mặn mà.

Hoàng hậu: “…”

Thái tử: “…”

Minh Lan Nhược: “Khụ khụ…”

Nàng cố nhịn cười, nhịn đến mức vết thương đau đớn!

Chu Hoàng hậu là kế hậu của Hoàng đế hiện tại, kế mẫu của Thái tử, cũng là mẹ ruột của Tần vương Thượng Quan Hoành Nghiệp, Thái tử và Tần vương luôn bất hòa.

Nhưng Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, là “mẫu thân” trên danh nghĩa của tất cả hoàng tử, "mẹ con" Hoàng gia phải thể hiện đúng lễ nghĩa trước mặt mọi người.

Chỉ là tính tình của Thái hậu luôn thẳng thừng, không giữ mặt mũi cho ai, không hiểu làm sao có thể trở thành người chiến thắng cuối cùng trong cuộc đấu tranh hậu cung nhỉ?

Minh Lan Nhược vừa ho khan, lập tức thu hút ánh nhìn của Chu Hoàng hậu.

Chu Hoàng hậu dịu dàng có chút hối lỗi nhìn nàng: “Vết thương của Vương phi đã đỡ hơn chưa, tất cả là lỗi của bản cung, người trong cung nói linh tinh mấy chuyện vận rủi này nọ…”

“Hoàng hậu sai rồi, rõ ràng là tiệc sinh nhật lại để người ta quỳ trong cung cả buổi mới thực sự là điều không may, ai không biết lại tưởng là cúng tế linh hồn Hoàng hậu!” Thái hậu vừa uống trà vừa ngắt lời Hoàng hậu.

“Khụ khụ khụ…” Minh Lan Nhược suýt nữa cười đến nội thương.

Thái hậu đúng là quá sắc bén, địa vị cao quả thực có thể muốn làm gì thì làm.

Bị người khác chửi là cúng tế vào ngày sinh nhật, cho dù Hoàng hậu có tu dưỡng tốt giỏi giả vờ đến đâu chăng nữa cũng không thể không tức giận.

Nhưng rất nhanh bà ta lấy lại vẻ mặt dịu dàng: “Là con dâu không quản lý tốt người dưới, ta nhất định sẽ chỉnh đốn lại hậu cung!”

Nói rồi, bà ta nhìn Minh Lan Nhược với vẻ mặt đầy áy náy: “Vương phi đừng trách bản cung nhé.”

Minh Lan Nhược ngập ngừng, Hoàng hậu đang ép nàng phải tỏ rõ không truy cứu chuyện hôm nay bị làm nhục trước mặt mọi người.

Nàng cúi đầu cười: “Thần nữ vốn là người có tội, được vào cung chúc thọ Hoàng hậu đã là ân điển của bệ hạ và nương nương.”

Nhìn thấy vẻ hài lòng hiện lên trên khuôn mặt của Hoàng hậu, Minh Lan Nhược tiếp tục nói—

“Nhưng trong Phượng Khôn cung lại có người dám giả truyền thánh chỉ, đây là vì thấy Hoàng hậu dễ tính, muốn trèo lên đầu Hoàng hậu!”

Khuôn mặt Hoàng hậu cứng đờ, Minh Lan Nhược gán cho tội danh “giả truyền thánh chỉ” quá nặng, ép bà ta phải xử lý đám người của Nguyễn Thượng cung.

Minh Lan Nhược vờ như không thấy ánh mắt u ám của Hoàng hậu, thong thả uống thuốc.

Nguyễn Thượng cung năm xưa đã được lệnh của Hoàng hậu, chỉ thị cho vυ' Trương giữ lại bổng của nàng, nàng không quên!

Nàng muốn cùng Tiểu Hi bước ra khỏi Điệu vương phủ, không thể để những kẻ trong kinh thành chỉ trỏ vào Tiểu Hi và nàng.

Lấy người bên cạnh Hoàng hậu để lập uy là thích hợp nhất!

Thái hậu thản nhiên nói: “Lan Nhược nói có lý, hôm nay Nguyễn Thượng cung có thể giả truyền thánh chỉ, giữ lại bổng lộc của Vương phi, ép Vương phi quỳ trong cung, ngày mai chúng có thể cưỡi lên đầu ngươi!”

Hoàng hậu cuối cùng phải nhượng bộ, nói nhỏ: “Mẫu hậu nói phải, con dâu sẽ đi xử lý Nguyễn Thượng cung.”

“Được rồi, ngươi đi ngay bây giờ đi, không phải còn bữa tiệc tối nữa sao?” Thái hậu có chút không kiên nhẫn nói.

Hoàng hậu tức giận nắm chặt lòng bàn tay, giữ nguyên nụ cười: “Thái tử và Thái tử phi đều đang chờ thăm Vương phi, Thái tử phi và Vương phi là chị em ruột, không bằng để họ gặp nhau.”

Thái hậu nghe vậy cũng dứt khoát: “Được, ngươi giúp ai gia ra ngoài!”

Minh Lan Nhược còn chưa kịp ngăn cản, Hoàng hậu đã bước đến đỡ Thái hậu ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Thái tử Thượng Quan Vũ và Minh Lan Nhược.

Đối diện với người từng là chồng của mình kiếp trước, Minh Lan Nhược có cảm giác phức tạp, không muốn ở một mình với hắn ta.

Thượng Quan Vũ đột nhiên bước đến ngồi bên cạnh nàng, ánh mắt dịu dàng nồng nhiệt nhìn nàng.

Minh Lan Nhược còn chưa kịp nói gì.

Hắn ta đã nắm lấy tay nàng: “Có đau không?”

Dường như người nổi tiếng giữ lễ nghiêm khắc trước mặt bá quan không phải là hắn.

Trong bóng tối, một bóng người cao lớn đứng nhìn vào phòng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cảnh tượng bên trong, đặc biệt là tay của Thái tử và Minh Lan Nhược đang nắm chặt nhau.

Vân Nghê thấy vậy, lo lắng nói: “Đốc chủ.”

Thương Kiều giơ tay, mặt không biểu cảm ra hiệu nàng ta im lặng.

Minh Lan Nhược lạnh mặt: “Điện hạ, xin hãy buông tay thần phụ!”

Thái tử mặc trường bào thêu rồng, thân hình cao gầy càng làm tôn lên vẻ văn nhã của hắn.

Sự từ chối của Minh Lan Nhược khiến khuôn mặt thanh tú của Thượng Quan Vũ trở nên u ám: “Lan Nhược, nàng vẫn đang oán ta phải không?!”

Minh Lan Nhược vừa cố gắng rút tay ra, vừa hỏi một cách vô cảm: “Ta oán Thái tử điều gì?”