Cửu Thiên Tuế, Cách Xa Mẹ Ta Ra!

Chương 28

Vậy mà Minh Lan Nhược gặp hắn lại chẳng có lời tốt đẹp nào.

Thương Kiều kiềm chế cơn giận trong lòng, nhướn mày: “Đúng vậy, ta già rồi, quên mất tình cũ của ngươi là Tần vương!”

Hắn dừng lại rồi cười nhạo: “Nhưng thời thế thay đổi, bây giờ ngươi có thể vì rời khỏi phủ Điệu vương mà nịnh nọt ta, rồi lại muốn dựa vào Thái tử để tìm vinh hoa phú quý cũng không lạ.”

Minh Lan Nhược không chút biểu cảm nhìn hắn, đột nhiên cười quyến rũ: “Ai nha, ngài nói đúng, sao ta quên được, thay vì dựa vào kẻ không có gốc rễ như ngài, chi bằng ở cùng Thái tử còn tốt hơn, đúng không?”

Hừ, đấu võ mồm sao?

Ở trong cung Thái hậu, có Thái hậu bảo vệ, nàng không sợ hắn đâu!

Câu trả lời sắc bén của Minh Lan Nhược khiến Thương Kiều suýt chút nữa tức chết, "không có gốc rễ"... nàng dám mắng hắn không có gốc rễ!

Hơn nữa, nơi này là tẩm cung của Thái hậu, hắn không thể phát tác!

Hắn cười lạnh lùng u ám: “Hôm nay mới vào cung bám lấy Thái hậu, tưởng rằng có Thái hậu bảo vệ là có thể kiêu ngạo sao? Thật sự nghĩ rằng Thái hậu có thể bảo vệ ngươi?”

Minh Lan Nhược cúi đầu, đôi môi đỏ tươi cong lên một nụ cười lạnh lùng: “Xin đừng quên, ngài cũng cần ta chữa bệnh cho ngài. Chúng ta không phải là đôi bên cùng có lợi sao, cớ gì phải làm ra vẻ như ta phụ lòng ngài?”

Vân Nghê bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng khuyên nhủ: “Đốc chủ, xin ngài đừng nổi giận. Vương phi còn trẻ, chẳng phải ngài bảo thϊếp thân đến đây để khám vết thương cho nàng ấy sao?”

Sắc mặt Thương Kiều dịu đi một chút, nhưng khuôn mặt mặt tuấn mỹ vẫn giữ sự lạnh lùng: “Đi đi, ta thật không nên lo lắng cho nàng ấy.”

Vân Nghê tiến lại gần Minh Lan Nhược, kính cẩn chắp tay hành lễ: “Vương phi, thϊếp thân là Vân Nghê, phục vụ trong Cẩm Y Vệ, giỏi về chữa trị ngoại thương, phụng mệnh đến khám cho người.”

Mặc dù người phụ nữ trước mặt không kiêu ngạo cũng không xu nịnh, hành lễ theo phong cách của thuộc hạ Thương Kiều, rất có phong thái hiệp nữ.

Nhưng Minh Lan Nhược lại thấy khó chịu, cảm giác lời nói của Vân Nghê đều mang theo ý khoa khoang mối quan hệ mật thiết giữa nàng ta và Thương Kiều.

Minh Lan Nhược dứt khoát từ chối một cách lạnh nhạt: “Đa tạ ý tốt của Thiên Tuế Gia, Thái y đã chẩn đoán qua rồi, ta nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn.”

Nàng không muốn người phụ nữ này khám cho mình.

Sắc mặt Thương Kiều lạnh lùng đóng băng, sự phản kháng của Minh Lan Nhược dường như tuyên bố rằng nàng không còn cần hắn nữa.

Hắn nguy hiểm nheo mắt: “Minh Lan Nhược, ngươi…”

“Đốc chủ xin bớt giận, để thϊếp thân khuyên nàng ấy.” Vân Nghê tỏ ra bất đắc dĩ hành lễ một lần nữa với Thương Kiều.

Lúc này Thương Kiều mới gượng ép kiềm chế cơn giận, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vân Nghê nhìn Minh Lan Nhược thở dài: “Đốc chủ biết người bị thương, lập tức bỏ dở tấu chương, đích thân đưa thϊếp thân đến đây để khám cho người, xin người đừng tức giận nữa, để thϊếp thân khám qua vết thương, cũng để đốc chủ an tâm.”

Nói rồi, nàng tiến lên thử chạm vào áo khoác ngoài của Minh Lan Nhược.

Minh Lan Nhược vốn đã ghét người khác chạm vào mình, huống hồ Vân Nghê chưa xin phép đã muốn động vào y phục của nàng.

Nàng nén cơn giận, đánh một cái vào tay đối phương: “Đừng chạm vào ta!”

“Chát!” Tiếng vỗ giòn tan hoàn toàn thổi bùng cơn thịnh nộ của Thương Kiều.

Hắn lập tức quay lại, ánh mắt lạnh lùng túm lấy cổ tay nàng: “Minh Lan Nhược!”

Minh Lan Nhược ngước mắt lên, nhìn người đàn ông với vẻ đẹp tuấn mỹ vô song nhưng lại toát ra khí chất âm hiểm, sát khí lạnh lùng.

Tư thế hắn nắm lấy cổ tay nàng giống hệt như lúc hắn cẩn thận kéo thi thể nàng vào lòng ở kiếp trước, như thể kéo cả thế giới vào lòng hắn.

Nhưng bây giờ, cùng một tư thế, đôi mắt hắn không còn sự dịu dàng đầy đau khổ ấy nữa.

Minh Lan Nhược khẽ cười: “Phải, ta đã ra tay rồi, ngài muốn gϊếŧ ta hay bẻ gãy cổ tay ta?”

Thương Kiều à Thương Kiều, kiếp trước ta đã nợ ngươi quá nhiều.

Kiếp này ta nguyện yêu ngươi chân thành, nhưng bên cạnh ngươi đã có hồng nhan tri kỷ rồi sao?

Đôi khi, nàng thực sự thấy mờ mịt, sống lại một kiếp là vì điều gì?

Để tìm lại những người yêu thương và quan tâm mình.

Nhưng chẳng ai nói cho nàng biết, nếu mọi thứ đột nhiên thay đổi, nàng nên kiên quyết yêu hắn, hay nên buông tay, đi con đường của mình?

Thương Kiều thấy đôi mắt đẹp đẽ của nàng đang nhìn hắn đầy phức tạp, nhưng dường như lại đang nhìn một người khác.

Nàng như muốn rời xa và từ bỏ hắn.

Trái tim hắn đột nhiên đau nhói, hắn như bị bỏng, bèn buông tay ra.

“Lan Nhược…”

“Đốc chủ, ta da dày thịt béo, sao có chuyện gì được chứ, xin ngài đừng vì chuyện này mà làm khó Vương phi.” Vân Nghê bỗng nhiên bước lên ngăn giữa Thương Kiều và Minh Lan Nhược.

Không khí u uất đau buồn giữa Minh Lan Nhược và Thương Kiều lập tức bị nàng ta phá vỡ.

Nhưng lần này Thương Kiều không tiếp tục nổi giận, chỉ đột nhiên lạnh nhạt nói: “Vân Nghê, ngươi vừa mới khỏi bệnh, trước hết lui xuống nghỉ ngơi đi.”

Mặc dù trông như quan tâm, nhưng thực ra là hạ lệnh đuổi khách, Thương Kiều không phải người có kiên nhẫn để người khác trái ý mình.

Vân Nghê khẽ run người, nhưng vẫn chắp tay hành lễ: “Vâng, thϊếp thân cáo lui.”

Sau đó, nàng ta nhẹ nhàng bước tới khoác áo choàng lên vai Thương Kiều: “Trời lạnh, đốc chủ đi đường chậm rãi.”

Thương Kiều nhẹ gật đầu, ánh mắt lại không nhìn nàng mà nhìn về phía nữ nhân trên giường.

Trong mắt Vân Nghê hiện lên vẻ chua xót, nhưng rất nhanh, nàng ta lại khôi phục nụ cười rạng rỡ, nhanh chóng rời đi.

Khi cửa lớn khép lại, trong phòng chỉ còn Thương Kiều và Minh Lan Nhược.