Tử Vi Loé Sáng

Chương 10

Dân làng hò reo một tiếng, ba mẹ tôi không giữ nổi thể diện.

Mẹ tôi trừng trừng nhìn tôi: "Mày đồ chó đẻ nói cái gì? Mày có biết mày là đồ bỏ đi tốn tiền nuôi của tao không!"

Tất nhiên tôi biết tôi bị họ bỏ đi.

Dù sao tin đồn trong thôn cũng không giấu được.

Tôi thậm chí cũng hiểu chuyện tôi bị ném xuống hố phân.

Dù sao tôi đã ba tuổi rồi, không phải đứa trẻ một hai tuổi.

"Tôi là đồ chó đẻ, vậy các người có phải đồ chó không?" Tôi hỏi lại một câu.

Ba mẹ tôi tức đến bốc khói, dân làng cười ầm lên.

Cô tôi cũng nhịn không được cười, kéo tôi ra sau, bảo tôi đừng nói nữa.

Mẹ tôi xuống xe máy, bắt đầu công kích cá nhân: "Ồ, đồ chó đẻ biết nói năng lưu loát nhỉ, ở cái nhà bùn đất thối này, miệng chưa rữa cũng lạ."

Bà ta chỉ vào căn nhà nát của chúng tôi: "Mày còn là sao Tử Vi giáng trần, còn con mẹ mày là thánh nhân, mà ở cái nhà nát này à? Chắc cũng chẳng có ghế sofa nhỉ?"

Mẹ tôi phun ra một tràng dữ dội, cô tôi lại rưng rưng nước mắt.

Ba tôi bổ sung công kích: "Em gái, em phải dạy dỗ cho tốt con đồ chó đẻ này, còn nữa, trồng rau thì cứ trồng cho tốt, đừng để chồng em suốt ngày lo chuyện vớ vẩn trong thôn nữa, anh ta thật sự cho rằng chủ nhiệm ủy ban thôn rất ghê gớm à?"

"Nếu anh muốn, anh còn có thể làm trưởng thôn cơ, mấy chức quan trong thôn này có cái c*c dùng!"

Ba tôi vừa dứt lời, ở cổng thôn truyền đến tiếng reo hò phấn khích của lũ trẻ: "Xe máy xe máy, lại có một chiếc xe máy nữa!"

Mọi người đều nhìn ra, vừa hay thấy một người đàn ông cao lớn mặc đồ mộc mạc đội mũ bảo hiểm, cưỡi chiếc xe máy mới cáu chạy tới.

Tôi liếc mắt một cái đã nhận ra là dượng, cũng chính là ba tôi yêu quý.

Dân làng cũng nhận ra, tấm tắc khen lạ, không hiểu sao ông đi xã một chuyến đã có xe máy để đi rồi.

Cô tôi chạy vội qua, nước mắt tuôn như mưa.

Dượng xuống xe ôm cô một cái, ánh mắt khóa chặt vào ba mẹ tôi đang đứng trước cửa.

Mẹ tôi mở miệng hỏi ngay: "Trương Quốc Hoa, anh đi đâu ăn cắp chiếc xe máy này?"

Cũng không trách bà ta nghi ngờ ông ăn cắp, dù sao thời đó thu nhập bình quân đầu người mới vài trăm tệ, mà một chiếc xe máy Gia Lăng tốt một chút đã hơn ba nghìn tệ.

Ở vùng núi nghèo khó, ai mua nổi?

"Tôi mượn của lãnh đạo xã, nếu không hôm nay tôi không về được." Ông thành thật nói.

"Lãnh đạo xã?" Ông ta dỏng tai lên.

Dượng gật gật đầu: "Ừ, tôi sắp đi làm công chức ở xã rồi."

Ông nói rất thẳng thắn, nói chuyện với dân làng, phải thẳng thắn như vậy.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều sôi sục.

Dượng sắp đi làm quan ở xã rồi!

Lần này là có biên chế, thực sự là quan!