Tử Vi Loé Sáng

Chương 11

Quan xã tuy vẫn là quan nhỏ, nhưng nó có biên chế, chỉ riêng điểm này đã khác một trời một vực với quan thôn!

Cả thôn đều sửng sốt, sau đó là chúc mừng và nịnh bợ.

Ba mẹ tôi mặt tối sầm.

Họ là nhà giàu trong thôn, ở xã cũng có việc buôn bán, tất nhiên hiểu quan xã có ý nghĩa gì.

Nhưng bà ta lại cười mỉa: "Trương Quốc Hoa, cũng có chút bản lĩnh nhỉ, nhưng tôi nghe nói lương quan xã rất thấp, một tháng có hai trăm không?"

"Đúng, tôi quen bạn ở xã, thường than thở với tôi, nói làm việc cực nhọc nhất mà lương ít nhất, còn không bằng đi bán khoai lang."

Ba tôi tìm được điểm công kích.

Quan xã cơ sở, quả thật vất vả.

Dượng cũng không phản bác: "Lương thấp vất vả đều không sao cả, miễn là ngày càng tốt là được."

"Hứ, làm quan xã mười năm, xem anh có mua nổi chiếc xe máy không, mượn của người khác thì tính là bản lĩnh gì." Ba tôi khinh thường liếc nhìn chiếc xe máy ông cưỡi đến.

Dượng không muốn hồi đáp.

Mẹ tôi không cam lòng tiếp tục mỉa mai: "Cho dù mua được xe máy cũng không tính là bản lĩnh gì, nhà cửa thì nát thế kia, bao giờ mới có tiền sửa? Nhà chúng tôi lầu ba tầng đều sửa xong rồi."

Hai năm nay, nhà ba mẹ tôi lại cải tạo mở rộng, đã trở thành tòa nhà cao nhất sang trọng nhất thôn.

Nghe nói trong đại sảnh còn có cái tivi màu lớn, còn đắt hơn cả xe máy.

Ba mẹ tôi có vốn để chế giễu chúng tôi.

Tôi nghe mà tức giận, chân tay chống nạnh, líu lo một tràng: "Biết nhà các người giàu rồi nhé? Cá tám lạng bán một cân, không kiếm được tiền mới lạ!"

Ba mẹ tôi bán cá ở xã.

Thôn chúng tôi thường có người sau lưng mắng họ bất lương, thiếu cân thiếu lạng, tôi đều nghe cả.

Sắc mặt ba mẹ tôi trầm xuống, chỉ vào tôi mắng: "Mày đồ chó đẻ nói bậy nói bạ gì đó, ai bán cá tám lạng một cân?"

"Chính là các người đó, chẳng lẽ là tôi à?" Tôi lý sự hỏi lại.

Mặt ba mẹ tôi càng đen hơn.

Người dân bên cạnh thừa cơ vây công kích: "Đúng đúng, cá tám lạng bán một cân, kiếm đủ tiền xây lầu ba tầng rồi, đại lão bản đó."

"Lần trước tôi mua một con cá ba cân ở chỗ các người về cân lại, con mẹ nó, chưa đến hai cân rưỡi..."

Dân làng bàn tán xôn xao, sắc mặt ba mẹ tôi lúc xanh lúc đỏ, tìm cái cớ rồi chuồn mất.

Dượng cười ha hả, bế tôi lên hôn một cái.

"Tiểu Vãn Hy, sao con nói năng lưu loát thế, ta thấy con không phải sao Tử Vi giáng trần, mà là sao Văn Khúc giáng trần, sau này cầm bút lông đó."