Năm tôi ba tuổi, rau nhà kính trong thôn đại thành công, khiến mười mấy thôn lân cận chấn động, thậm chí còn làm kinh động cả xã.
Dượng cũng là lần đầu tiên đến xã, vào ủy ban xã báo cáo công tác.
Cô tôi cả ngày lo lắng bồn chồn, sợ ông phạm tội.
Tuy tôi mới ba tuổi, nhưng đã hiểu được rất nhiều chuyện, tôi bẻ ngón tay tính toán: "Chắc chắn là chuyện tốt, chuyện rất tốt."
Anh đang bẻ bắp ngô ở bên gật đầu: "Đúng, ba chắc chắn sắp thăng quan rồi, chúng ta có nhiều tiền mua thịt năm hoa ăn rồi."
Cô tôi xoa đầu chúng tôi, nhìn về phía cổng thôn, ngóng trông mòn mỏi.
Kết quả chưa đợi ông về, lại đợi ba mẹ ruột tôi đến.
Ba tôi cưỡi một chiếc xe máy Gia Lăng mới cáu, chở bà ta, còn bà ta ôm Thành Tử trong lòng.
Thành Tử ba tuổi rưỡi rồi, vẫn đầu to thân to, vẻ mặt nhìn hơi ngờ nghệch, ánh mắt lại rất hung dữ.
Hơn nữa nghe nói nó nói chuyện vẫn không lưu loát, dường như dây thanh quản chưa phát triển hoàn thiện.
Cô tôi ra đón ba mẹ tôi, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào chiếc xe máy.
Ba tôi đắc ý: "Em gái, lâu rồi không gặp, sống thế nào? Nghe nói rau trong thôn các em bán được giá lắm, anh đi ngang qua xem thử."
Thực ra ông ta đang khoe chiếc xe máy của mình.
Thời đó đường trong thôn vẫn là đường bùn lầy, vùng của chúng tôi lại là vùng nghèo khó, xe máy rất hiếm thấy.
Ba mẹ tôi mua được xe máy, có thể thấy nhà họ vẫn rất có tiền.
"Đúng là bán được giá, em chờ tí nữa đi hái ít đem về cho các anh chị ăn." Cô tôi cười cười, ánh mắt vô thức liếc nhìn Thành Tử.
Thành Tử đột ngột thò đầu ra, nhìn cô tôi cười lạnh: "Nhìn cái gì... con đĩ!"
Chúng tôi đều sửng sốt.
Ba tôi cau mày, quát mắng Thành Tử.
Nhưng bà ta không để ý, che chở Thành Tử cười mỉa: "Người trong thôn miệng bẩn, Thành Tử học hư rồi, tôi sẽ dạy nó cho tốt."
Cô tôi ngẩn người nửa ngày, cúi đầu nước mắt chảy xuống.
"Ôi chao, sao lại khóc rồi? Thành Tử đâu phải con trai cô, làm như cô bị ấm ức lắm không bằng." Mẹ tôi lớn giọng, vui sướиɠ trên nỗi đau của người khác.
Thành Tử lại thò cái đầu to ra: "Khóc cái gì... con đĩ!"
"Mày mới là con đĩ, cả nhà mày đều là con đĩ!" Anh tức giận, xông lên mắng, kết quả chân không tốt, ngã sấp mặt xuống đất.
Mẹ tôi cười ha hả: "Nhìn thằng què này, còn dám mắng người, ngã đau không?"
Ba tôi lạnh lùng quét mắt: "Em gái, chúng tôi tốt bụng đến thăm em, em không quản cái mồm thối của con trai em à?"
Cô tôi cố nén nước mắt, kéo anh dậy.
Anh tức giận khóc nức nở.
Tôi đứng chắn phía trước cô tôi và anh, trừng mắt nhìn ba mẹ tôi.
Thành Tử liền nhìn chằm chằm vào tôi: "Nhìn cái gì... con đĩ!"
Rõ ràng, Thành Tử học từ tục tĩu từ bà ta, bà ta mở miệng là chửi bậy, gặp ai cũng mắng như vậy.
"Cậu có biết cái gì gọi là lễ phép không? Ba mẹ cậu không dạy cậu sao? Ba tôi thường dạy tôi phải lễ phép, nếu không sẽ không ai thích cậu đâu!"
Tôi nói một tràng dài, giọng nói non nớt tràn đầy sự kiên định.
Thành Tử ngớ người, rõ ràng không hiểu lời tôi nói có ý gì.
Nó quá ngu.
Ba mẹ tôi cũng sửng sốt, thoáng chốc chưa hoàn hồn.
Người dân lân cận đều giúp tôi: "Tiểu Hy nói hay quá, đứa bé này quá thông minh, sau này chắc chắn có thể vào Thanh Hoa Bắc Đại!"