Tôi đứng trên bờ ruộng, nhìn thoáng qua cái chiếu cỏ họ đang khiêng.
Mặc dù ở khoảng cách xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được dòng tà khí đó đậm đặc đến mức đáng sợ.
Người đàn ông cô độc đó đã bị yêu quái hại chết.
Tôi nhíu mày, lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi cho Giang Thiếu Thiên.
"Mau đến đây đi, tôi cần cậu cùng tôi điều tra một chuyện."
Giang Thiếu Thiên là một người trẻ tuổi trong nhà họ Giang, một trong mười đại linh môn.
Cậu ta bị ông nội gửi đến đây, theo tôi để luyện tập trừ yêu.
Lần này tôi đến thôn Thượng Liên trước cậu ta, tính toán thời gian, cậu ta cũng sắp đến nơi rồi.
Sau khi dặn dò cậu ta vài câu, tôi cúp điện thoại.
Ngẩng đầu lên, tôi vừa vặn bắt gặp ánh nhìn của Lý Hà và Trương Tiểu Long.
Chúng sợ hãi nhìn tôi, vô thức lùi lại một bước, nhưng vì mặt đất lầy lội mà ngã phịch xuống đất.
"Là cô ta! Cô ta trở về để báo thù!"
"Chú tôi chính là bị cô ta gϊếŧ!"
Chúng chỉ vào tôi, lắp bắp hét lên.
"Đừng có hét bậy! Câm miệng lại!"
Trưởng làng dùng một cái điếu cày gõ vào đầu chúng, hai đứa lập tức im bặt.
Nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi nhảy xuống từ bờ ruộng, tiến tới trước mặt đoàn người.
Cúi đầu nhìn Lý Hà, tôi hỏi cậu ta: "Tại sao cậu lại nói chú của cậu là do tôi gϊếŧ?"
Cậu ta nhặt một viên đá dưới đất ném về phía tôi.
"Chính là cô! Đêm qua chú tôi định tìm cô để trả thù giúp tôi nhưng sáng nay ông ấy đã chết rồi! Không phải cô thì là ai?"
Câu nói của cậu ta vừa thốt ra, cả đoàn người lập tức xôn xao.
Đôi mắt đυ.c ngầu của ông trưởng làng từ từ xoay về phía tôi, ánh mắt dừng lại trên người tôi.
Tôi vẫn làm như không nhận ra, chỉ ngạc nhiên nói: "Nửa đêm, chú của cậu định đến tìm tôi để trả thù giúp cậu?"
"Nếu ông ta không chết, vậy liệu người chết có phải là tôi không?"
Tôi bị đưa đến nhà trưởng làng. Họ nhốt tôi trong một căn phòng, sau đó cả đám người ngồi ở phòng khách bàn bạc gì đó. m thanh không nhỏ, tôi có thể nghe rõ mồn một.
"Có phải người đàn ông cô độc thật sự bị cô ta hại chết không?"
"Nhìn cô ta không thể có khả năng đó được đâu, chắc là do tình cờ thôi!"
"Chưa chắc đâu..."
Giọng này tôi từng nghe qua, là giọng của bố Trương Tiểu Long.
Ông ta ho một tiếng, giọng trầm thấp: "Thằng Tiểu Long nhà tôi bây giờ dù có đánh chết cũng không chịu đi học nữa, nó nói cô giáo Vân là ma, cô ta trở về để báo thù."
"Nó còn nói Vân Như Ý chính là Tống Lan Chi."
Tên của Tống Lan Chi vừa được nhắc đến, cả phòng khách lập tức im lặng.
Một lúc sau mới có người run rẩy hỏi: "Sao tự nhiên lại nhắc đến cô ta..."
Cha của Trương Tiểu Long tên là Trương Quân, rõ ràng là người có trọng lượng trong làng Thượng Liên.
Ông ta trả lời lảng đi: "Kể từ khi cô giáo Vân đến làng chúng ta dạy học, làng này đã không còn yên ổn nữa, đúng không?"
"Đầu tiên là vợ của Trương Húc ở đầu làng khó sinh, đứa bé không giữ được, sau đó là Tiểu Hà leo núi ngã gãy chân, rồi mấy đứa trẻ trong làng khóc lóc không chịu đến trường nữa."
"Tôi luôn cảm thấy cô Vân Như Ý này không bình thường."
Nghe ông ta nói vậy, những người khác đều có chút hoảng sợ.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Không lẽ thật sự là Tống Lan Chi trở về báo thù..."
"Hừ! Một người chết còn có thể gây ra sóng gió gì chứ!"
Phòng khách càng lúc càng trở nên ồn ào.
Lúc này trưởng làng mới gõ xuống bàn.
"Đủ rồi!"
Giọng ông ta khàn đặc, nghe thật khó chịu.
"Một cô gái không rõ lai lịch mà cũng khiến các người sợ hãi đến thế sao?"
"Dù thế nào, một khi cô ta có liên quan đến Tống Lan Chi thì không thể để cô ta rời khỏi làng Thượng Liên được."
Trương Quân thăm dò hỏi: "Ý của ông là..."
Trưởng làng thở dài một tiếng: "Làng chúng ta nhiều năm rồi không cúng tế Sơn thần, năm nay vừa khéo có sẵn một lễ vật..."