Nhưng dù tôi có hỏi thêm thế nào, chúng cũng không nói thêm lời nào nữa.
Tôi dẫn bọn trẻ trở về làng, dùng loa phóng thanh phát lại đoạn ghi âm trước đó cho cả làng nghe.
Sau đó, tôi hắng giọng trước micro: “Phụ huynh của những học sinh có tên tôi vừa đọc mau chóng đến nhận con của mình, quá thời gian sẽ không chờ nữa đâu.”
Tôi muốn xem nguồn gốc của lời nguyền ác đồng này rốt cuộc là từ đâu…
Chờ một lúc, phụ huynh của bọn trẻ lần lượt kéo đến.
Phần lớn những người đến đều là mẹ.
Thái độ của bọn họ cũng khá tốt, liên tục xin lỗi tôi, gần như là quỳ xuống lạy tôi.
Tôi thấy Lý Hà bước ra ngoài, giơ tay tát mẹ nó một cái.
Cậu ta tức giận mắng: “Đến muộn thế! Muốn chết à!”
Tát xong, cậu ta quay đầu nhìn qua cửa sổ, lè lưỡi với tôi.
Đó vừa là một hành động kɧıêυ ҡɧí©ɧ, vừa là một sự thị uy.
Tôi đang định bước ra ngoài thì thấy có một người đang đứng ở cửa.
“Cô Vân, tôi là phụ huynh của Trương Tiểu Long, tôi đến để đưa nó về nhà.”
Đó là một người đàn ông trông có vẻ giản dị, mặc bộ quần áo công nhân màu xanh lá, trên áo dính đầy bụi bẩn.
Tôi cứ nghĩ Trương Tiểu Long sẽ tỏ thái độ với bố mình giống như Lý Hà, nhưng không ngờ Trương Tiểu Long lại ngoan ngoãn bước tới.
Nó đứng bên cạnh người đàn ông, im lặng không nói lời nào, trông rất ngoan ngoãn.
Tôi hơi ngạc nhiên, nhướn mày.
“Cô Vân, tôi sẽ nghiêm khắc dạy dỗ nó sau khi về nhà!” Người đàn ông cười gần như cầu xin: “Cô xem tôi có thể đưa nó về được không?"
Người đàn ông đá mạnh vào người Trương Tiểu Long một cái khiến cậu ta bị ngã xuống bờ ruộng, sau đó rút dây lưng ra, bắt đầu quất cậu ta.
“Mẹ nó! Thằng ranh con, ngày nào cũng chỉ biết gây rắc rối cho tao!” Ông ta nhổ một bãi nước bọt, đánh thật mạnh vào người Trương Tiểu Long: “Một cô tiểu thư thành phố mà mày cũng không giải quyết được, tao còn trông cậy gì ở mày nữa?”
“Thật mất mặt! Sau này muốn xử lý ai thì phải làm cho tới cùng!”
“Sợ sệt như thế, tao thấy mày chẳng làm nên trò trống gì đâu!”
…
Tôi đứng dưới gốc cây hòe không xa, nhìn thấy cảnh tượng ấy, bỗng dưng có chút hiểu ra.
Hóa ra bố của Trương Tiểu Long mới là kẻ ác thực sự.
Không trách được, trước mặt ông ta, Trương Tiểu Long cũng không dám ho he nửa lời.
Trương Tiểu Long ôm đầu, cả người co ro thành một cục.
“Bố, cô ta không phải là người, cô ta là ma... cô ta quay lại để báo thù!”
Cậu ta nói đứt quãng.
Người đàn ông mắng: “Thần với ma cái gì, tao thấy mày chính là muốn ăn đòn!”
Trương Tiểu Long tránh được những cú đánh đá, lảo đảo bò dậy từ mặt đất.
“Vân Như Ý! Cô ta là hồn ma của Tống Lan Chi! Tống Lan Chi quay lại báo thù rồi!”
Người đàn ông đột nhiên cứng người lại, trừng mắt nhìn cậu ta: “Mày nói cái gì?”
Tống Lan Chi chính là nữ sinh đã đến thôn Thượng Liên dạy học và sau đó mất tích.
Tôi chợt nhận ra mình đã nhầm một chuyện.
Tống Lan Chi không phải vì bị nguyền rủa của ác đồng mà mất tích.
Ngược lại, sau khi Tống Lan Chi mất tích, ngôi làng này mới bị nguyền rủa thành ác đồng.
Tống Lan Chi là nguyên nhân, lời nguyền mới là kết quả.
Vậy thì, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy ở thôn Thượng Liên?
Còn chưa kịp điều tra rõ ràng thì thôn Thượng Liên đã xảy ra chuyện.
Ông chú của Lý Hà đã chết.
Thi thể được mấy người phụ nữ lên núi hái trà buổi sáng phát hiện ra.
Họ nói khi phát hiện, ông ta đã treo lơ lửng trên một cây hòe già, cơ thể đã lạnh ngắt.
Cái chết rất thê thảm.
Người đàn ông cô độc đó được người ta khiêng xuống núi, rất nhiều người trong làng đã đến xem.
Tôi đi ngang qua cổng làng, tình cờ gặp họ.
Tôi còn nhìn thấy Lý Hà và Trương Tiểu Long, hai đứa đã xin nghỉ học mấy ngày nay.
Mặt mũi chúng tái nhợt, lờ đờ đi theo phía sau người lớn, trông như đang sợ hãi điều gì đó.