Như Ý Thu Phục Yêu Quái: Ác Đồng

Chương 2

"Cô cứ đợi đấy! Lát nữa tôi sẽ gọi chú tôi đến đây!"

Mấy đứa trẻ nhìn nhau, cười đê tiện, đầy ác ý.

Thú thật, tôi rất ít khi dùng từ "đê tiện" để miêu tả trẻ con.

Trừ khi thật sự không chịu nổi.

Máu chảy làm mờ mắt tôi, tôi chậm rãi giơ tay lau đi.

Miệng hang vọng lại tiếng thì thầm của chúng.

"Đi thôi, để cô ta ở đây chịu tội!"

"Nếu cô ta chết thì sao?"

"Chết thì chết, không liên quan đến chúng ta, hơn nữa, chúng ta đều chưa đủ tuổi thành niên mà."

"Hahahahahaha! Cô ta đáng đời!"

"Lý Hà, cậu thật sự định dẫn chú mình đến đây à?"

"Định chứ, nếu cô ta mang thai con của chú tôi, tôi không tin cô ta còn dám thanh cao nữa..."

Chúng quay người định rời đi.

Tôi lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại đã quay từ lâu, hướng camera lên phía trên.

"Này! Quay lại đây!"

Mấy đứa trẻ nghe vậy lập tức ngoảnh lại nhìn.

Tôi nở nụ cười, mặt dính đầy máu: "Nào, chụp ảnh nào! Cười lên nhé."

Tôi tên là Vân Như Ý, là vợ của Long Vương, cũng là một pháp sư trừ yêu.

Khi không đi bắt yêu quái, tôi là một sinh viên đại học bình thường.

Nửa tháng trước, trường đại học có tổ chức chương trình dạy học tình nguyện tại các vùng nông thôn, và thôn Thượng Liên là một trong số đó.

Rất nhiều bạn cùng lớp không ai muốn đến thôn Thượng Liên, chỉ vì ở đó có một truyền thuyết về ác đồng, rằng những đứa trẻ ở đó sinh ra đã là kẻ xấu, là người ác từ trong bụng mẹ.

Ngày nay, có rất nhiều tên sát nhân và tội phạm cướp bóc đã bị bắt đều xuất thân từ ngôi làng này.

Còn nghe nói, đã từ rất lâu có một nữ sinh tình nguyện đến dạy học ở thôn Thượng Liên và từ đó không bao giờ quay trở lại nữa…

Tôi đã nhờ những người trong mười đại linh môn điều tra giúp, kết quả cho thấy, nơi này quả nhiên là có điều không ổn.

Yêu khí ở đây quá nặng, hơn nữa, vị thần giữ núi bảo vệ ngọn núi này đột nhiên biến mất.

Biến mất bao nhiêu năm rồi, chúng tôi không thể biết được.

Để tìm hiểu rõ về lời nguyền ác đồng ở thôn Thượng Liên, tôi đã tình nguyện nhận nhiệm vụ dạy học ở đó.

Giờ nghĩ lại, ác đồng ở thôn này quả thật là danh bất hư truyền.

Tôi cất điện thoại vào túi, sau đó nắm lấy rễ cây cũ ăn sâu trong đất, dễ dàng nhảy lên trên.

Mấy đứa trẻ sợ hãi nhìn tôi.

Tên to con nhất, Trương Tiểu Long, tức giận lao vào giật lấy điện thoại của tôi.

Tôi nhấc chân đá nó ngã xuống đất, giẫm lên đầu nó: “Sao? Sợ à?”

“Chẳng phải lúc nãy rất đắc ý sao?”

Trương Tiểu Long khóc lóc thảm thiết, dưới chân tôi không ngừng giãy giụa, miệng thì chửi rủa tôi.

Chửi tục tĩu lắm.

Tôi nhìn điện thoại một chút: “Trương Tiểu Long, Lý Hà, Lý Nhã, Vương Thắng Nam... Không tệ, đã quay rõ mặt các cậu rồi.”

Tôi cười lạnh lùng: “Mấy nhóc con, chờ chết đi.”

Mấy đứa trẻ chưa từng thấy bộ dạng này của tôi, đứng ngây ra đó, một lúc sau vẫn chưa kịp phản ứng.

Tôi đá Trương Tiểu Long ra, cho mỗi đứa một bạt tai, sau đó xé một sợi dây leo dài, trói chặt chúng lại.

Trẻ con khi giãy giụa thật khó kiểm soát.

Tôi đánh chúng một trận thê thảm, cuối cùng chúng mới chịu ngoan ngoãn.

Tôi đi đến con mương bên cạnh, rửa sạch máu trên mặt.

Trương Tiểu Long nhìn tôi sợ hãi: “Trán của cô... cô... cô rốt cuộc là thứ gì?”

Vết thương vốn rách toạc trên trán giờ đã biến mất.

Không có gì lạ khi nó sợ hãi như vậy.

Tôi sờ lên vùng trán trơn nhẵn, mỉm cười với nó: “Tôi là gì à?”

“Tôi là ác quỷ trở về báo thù đấy~”

Lời vừa dứt, mấy đứa trẻ đồng loạt im lặng, biểu cảm trên mặt thay đổi không ngừng.

Chúng nép sát vào nhau, tiếng thì thầm vang lên bên tai tôi.

“Là cô ta, cô ta trở về báo thù rồi…”

“Câm miệng! Không thể nào là cô ta được, cô ta không thể trở về được!”

“Nhất định là cô ta... chúng ta chết chắc rồi…”

Tôi nhướn mày.

‘Cô ta’ mà chúng nhắc đến khiến tôi tò mò.