Như Ý Thu Phục Yêu Quái: Ác Đồng

Chương 5

Tôi thực sự không ngờ họ lại gan lớn đến mức chuẩn bị gϊếŧ người diệt khẩu, hơn nữa là trong khi không có một chút chứng cứ nào.

Họ trói chặt tôi rồi đưa tôi lên núi.

Vừa mới mưa xong, đường núi rất khó đi, chúng tôi đi loạng choạng suốt gần ba tiếng đồng hồ mới tới một ngôi miếu cũ nát bị bỏ hoang.

Đây chính là miếu thờ Sơn thần của thôn Thượng Liên.

Chỉ là, không biết bao nhiêu năm rồi họ không đến đây, nơi này gần như sắp sụp đổ.

Tôi ngẩng đầu nhìn, miếu Sơn thần này chẳng còn chút linh khí nào, chỉ còn là hình thức bên ngoài.

Trương Quân đẩy tôi đến trước miếu Sơn thần, lạnh lùng nhìn tôi rồi đột nhiên cười: "Cô giáo Vân, đừng trách chúng tôi ác nhé."

Tôi không để ý đến ông ta, chỉ ngẩng đầu nhìn trời.

Cũng không biết có phải sắp mưa không, lúc này bầu trời xám xịt, không có chút ánh sáng mặt trời nào chiếu xuống.

Năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm, vào thời khắc tứ âm, yêu ma xuất hành.

Trưởng làng dẫn mấy người dân trong làng đang đào bới thứ gì đó trên mặt đất.

Tôi đột nhiên lên tiếng: "Nghe kìa, có thứ gì đang đến."

Trương Quân ngây người: "Cô lại giở trò gì nữa đây?"

Ông ta tiện tay nhặt một cục đất bên cạnh định nhét vào miệng tôi.

Đúng lúc đó, gió nổi lên dữ dội, bầu trời đột nhiên tối sầm lại.

"Chuyện gì vậy?"

"Sắp mưa sao?"

"Chết tiệt! Thật xui xẻo!"

Mọi người đều nhìn xung quanh, vẻ mặt lo lắng bất an.

Thình thịch... thình thịch…

Âm thanh kỳ lạ từ trong miếu Sơn thần vang lên.

m thanh đó càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng.

Trưởng làng giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng, đôi mắt mờ đυ.c lo lắng nhìn về phía miếu Sơn thần.

Tôi cũng nhìn về hướng đó.

Họ không nhìn thấy gì, nhưng tôi thì thấy rõ.

Bên trong có một con quái vật đang tiến về phía này...

“Aaaaa!!"

Người đàn ông đứng gần miếu Sơn thần nhất bị quái vật tấn công khiến tất cả mọi người ở đó đều không kịp phản ứng.

"Nhị Hổ!"

Trong tiếng hét đau đớn của người đàn ông, cuối cùng cũng có người tỉnh táo lại, vội vã nhặt lấy cái xẻng trên mặt đất, lao lên cứu người.

Nhưng khi ông ta đến gần, cả người như bị sét đánh, đứng sững sờ tại chỗ.

Thứ đang đè lên người đàn ông đó quay đầu lại.

Đó là một con quái vật đáng sợ có đầu người thân nhện.

Tóc của nó rất dài, mắt còn phát ra ánh sáng màu xanh lục.

Từ cổ trở xuống là thân hình của một con nhện, tám cái chân dài mảnh đang bám chặt vào mặt đất, máu của người đàn ông nhỏ từng giọt từ trên xuống.

Người đàn ông tên Nhị Hổ đã không còn hơi thở.

Con quái vật quay đầu nhìn người đàn ông cầm xẻng, miệng phát ra một tiếng gầm thấp khàn rồi lập tức lao tới.

“Aaaaaa!!"

Tất cả mọi người đều hoảng sợ bỏ chạy.

Chỉ trừ tôi.

Tôi bị trói vào một cái cây, lặng lẽ nhìn cuộc tàn sát diễn ra.

Nhưng có vẻ con quái vật đó không hứng thú với tôi.

"Chị Như Ý!" Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai tôi.

Tôi quay đầu lại, một chàng trai phong trần mệt mỏi đang vội vã chạy tới.

Không nói hai lời, cậu ta bắt đầu cởi dây trói cho tôi.

Ồ, là Giang Thiếu Thiên.

Tôi hỏi cậu ta: "Sao cậu biết tôi ở đây?"

Cậu ta chỉ tay về phía sau: "Tôi gặp cô ấy trong làng, là cô ấy đã dẫn tôi đến đây."

Tôi nhìn lại phía sau, lại thấy một gương mặt quen thuộc.

Là cô ấy, mẹ của Lý Hà, Hứa Thúy.

Cô ấy có chút bối rối nhìn tôi, rồi vội vàng cúi đầu xuống.

"Cứu tôi với!" Trương Quân bị quái vật tóm từ phía sau, lưng bị cào đến mức máu thịt be bét.

Ông ta hét lên đau đớn, cố gắng đứng dậy chạy về phía chúng tôi.

Con quái vật dường như đã nhắm trúng ông ta, đuổi theo sát phía sau.

Thấy Trương Quân sắp bị bắt kịp, trong lúc hoảng loạn, ông ta quay người chạy thẳng về phía Hứa Thúy, đưa tay túm lấy cánh tay cô ấy và kéo cô ấy ra trước mặt mình.

Ông ta định dùng cô ấy làm lá chắn!