Sau đó, mặc kệ sự phản đối của anh, hai bên gia đình vãn quyết định tổ chức tiệc đính hôn vào 3 ngày sau và đám cưới diễn ra vào khoảng 1 tháng sau.
Anh lúc ấy thật sự rất đáng sợ, khuôn mặt thâm trầm ấy phát ra hàn băng đến ghê người.
Em chưa từng thấy anh tức giận như vậy...
Tiệc đính hôn và rồi đám cưới diễn ra.
Em thật sự rất hạnh phúc, em được khoác lên mình bộ váy cưới, được cha dắt tay vào lễ đường, được làm cô dâu của anh.
Kiếp này chỉ như vậy thôi, em đã mãn nguyện lắm rồi, những gì đã qua thì cứ để nó qua đi, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc mà đúng không anh?
Nhưng đêm tân hôn, anh thậm chí còn chẳng liếc nhìn em một cái, chỉ nói mấy lời rồi bỏ đi.
- Tôi sẽ không chạm vào em, bây giờ và cả sau này cũng vậy. Em cũng biết rõ, trái tim tôi chỉ có một mình cô ấy. Đừng làm điều quá phận, nếu không dù là quen biết, tôi cũng sẽ không tha cho em.
Đêm đó, em đã biết, niềm hạnh phúc chớp nhoáng của em đã hoàn toàn bị dập tắt.
Đêm đó, chỉ có mình em trong căn phòng tối, một cô dâu bị bỏ rơi, bị ghẻ lạnh.
Cưới nhau không lâu, anh thậm chí còn ít khi về nhà, đến bữa ăn muốn nhìn mặt anh cũng khó.
Căn biệt thự trống trải như chỉ có cô cùng mấy người giúp việc.
Rốt cuộc, em phải làm sao thì anh mới chấp nhận đây?
Bỗng một ngày, khi đang dọn dẹp lại phòng làm việc của anh, em bất cẩn làm vỡ mất pho tượng đá trên bàn anh, em thật sự không cố ý...
Nhưng khi trở về, anh trông vô cùng đáng sợ bước vào phòng, từ người anh toả ra hàn khí vô cùng bức người.
Hôm đó, là lần đầu tiên anh mắng em, cũng là lần đầu tiên anh đánh em.
* Chát
- Ai cho em đυ.ng vào đồ của cô ấy? Tôi đã nói em an phận một chút, em nghe không hiểu sao? Cút ra ngoài, đừng để tôi thấy em bước vào đây một lần nữa.
Thật sự cái tát hôm đó rất đau, nhưng chỗ đau lại không phải trên mặt mà là bên trong, rất nhói, đau quá, rất khó thở.
Liệu em còn có thể cố gắng nữa không?
Đã qua rất nhiều năm, rất nhiều năm rồi nhỉ. Em vẫn luôn nỗ lực để có thể tiến gần hơn về phía anh.
Nhưng tất cả những gì mà em đã làm trong suốt từng ấy năm, đều chỉ như cơn gió,...một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua anh mà thôi.
Không thể khiến cho người ta lay động, lưu luyến dù chỉ một chút.
Mùa Đông đến rồi, cái lạnh thấu xương khiến con người ta không ngừng run rẩy, năm nay rét thật đấy nhưng có lẽ anh sẽ được sưởi ấm thôi...bởi vì chị ấy đã về rồi.