A Ninh

Chương 3

Kể từ ngày đó cũng đã được 4 năm, phải, chị ấy đã đi được 4 năm rồi, trong suốt quãng thời gian ấy, anh tạo cho những người bên cạnh một cảm giác, anh vẫn như vậy, dường như chưa từng có bất cứ chuyện gì.

Thế nhưng, chỉ có em luôn biết, anh đã thay đổi, kể từ giây phút chị ấy rời đi, anh đã không còn là chàng thiếu niên của năm ấy nữa rồi.

Giờ đây anh đã 23t đã lên nắm quyền thừa kế sản nghiệp gia đình rồi.

Anh là một người xuất chúng trên thương trường, tuy mới lên nắm quyền nhưng mọi thứ đều được ổn định rất nhanh, thậm chí công ty cũng đang trên đà phát triển hơn trước.

Tuy nhiên, anh vẫn băng lãnh như vậy, không một gợn sóng.

Dù cho chị ấy đi nhiều năm như vậy, anh vẫn lặng lẽ chờ đợi, dù em có làm đủ mọi cách đi chăng nữa cũng sẽ trở thành hành động của một cô em gái đang quan tâm anh trai trong mắt anh.

Mặc dù anh vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng em vẫn có thể cảm nhận được, sự quan tâm anh dành cho em, đã không còn được như lúc đó nữa rồi.

Chị ấy đi 4 năm, em những tưởng, chút cố gắng của em cũng sẽ khiến anh mở trái tim ra kần nữa, sẽ khiến anh nhìn nhận em theo một cách khác, nhưng tất cả đều vô nghĩa, anh là cả thế giới của em, còn chị ấy lại là cả thế giới của anh.

Hah, là do em quá tự tin vào bản thân rồi!

Một ngày nọ giữa tháng tư, anh và em được hai bên gia đình định ra hôn ước.

Khi ấy, anh phản đối rất quyết liệt, em cũng rất bất ngờ trước hành động này của hai nhà, nhưng điều làm em càng quan tâm hơn đó là, trái tim anh thật sự không còn chỗ cho em sao?

Người ta thường nói rằng, thời gian có thể xóa nhòa đi tất cả.

Thế nhưng em lại không cảm thấy như vậy, bởi vì sự hiện diện của chị ấy, tình yêu mà anh dành cho chị ấy, dù đã trải qua từng ấy năm cũng chưa hề thay đổi.

Đúng vậy, em biết chứ, dù có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa, em biết mình không thể là chị ấy, thậm chí còn không đủ tư cách để thay thế cho chị ấy.

Có lẽ giờ đây, trong mắt anh, em đã trở thành một con người mù quáng và ích kỉ.

Anh biết không, thật ra em cũng không muốn mọi chuyện trở nên như vậy.

Nhưng là em thật sự không cam tâm, rõ ràng là...tại sao vẫn không phải là em?

Không sao, chúng ta vẫn còn thời gian mà đúng không?

Nhất định sẽ có một ngày, anh sẽ nhận ra được sự chân thành của em.