A Ninh

Chương 5

Phải, hơn 5 năm rốt cuộc cô ấy cũng trở về, rốt cuộc anh cũng đợi được chị ấy trở về.

Có chị ấy, anh mới quay trở lại là chàng thiếu niên ấm áp của năm ấy.

Có chị ấy, nụ cười mới lại nở rộ trên môi anh lần nữa.

Cuối cùng thì, vẫn chỉ có chị ấy! Hai người bên nhau rất hạnh phúc, giống như thanh xuân năm ấy vậy, nhưng lại nồng nàn hơn.

Trong ngôi nhà này, có lẽ chỉ có em là dư thừa mà thôi.

- Anh, chị ấy về rồi, cũng đến lúc em phải trả anh về cho chị ấy rồi! Xin lỗi vì thời gian qua đã làm phiền anh nhiều như vậy. Đơn li hôn em cũng đã kí rồi, anh kí xong thì đưa lên làm thủ tục, không cần phải ra toà nữa.

Anh chỉ ngồi đó, lặng lẽ "ừ" một tiếng cho qua.

- Anh, nếu như không có cuộc hôn nhân này, liệu chúng ta có còn như hồi trước được nữa không?

- ...

- ...Vậy sao! Anh và chị nhất định phải hạnh phúc nhé, sáng mai em sẽ dọn đồ về nhà

Em biết ngày này rồi cũng sẽ đến, nhưng nó đến quá bất chợt, khiến em không kịp chuẩn bị gì cả.

Một năm, đối với anh có thể không là gì cả, nhưng đối với em, một năm được ở cùng anh là quãng thời gian hạnh phúc nhất của cuộc đời em.

Xin lỗi vì đã chiếm anh một năm qua, giờ đây em trả anh về cho chị ấy.

Ah, mùa đông năm nay lạnh quá.

3 tháng sau, khi đang chạy trú mưa, em đã được gặp lại anh.

Hôm ấy, người đàn ông lịch lãm đang cầm ô lo lắng chạy theo người con gái xinh đẹp đang tung tăng phía trên.

Anh chị vẫn giống như lúc mới yêu nhỉ, đều say đắm như vậy.

Có lẽ sự say đắm ấy, sự dịu dàng ấy, em sẽ không bao giờ có thể cảm nhận được.

Đột nhiên, một chiếc xe vượt đèn đỏ bỗng lao nhanh tới.

* Kít

Mọi âm thanh đang dần trở nên hôn loạn hơn, có tiếng la hét, có sự hoảng hốt, mọi thứ đang dần mất kiểm soát.

Nhưng em lại chẳng thể cảm nhận được gì cả.

Ah, em thấy rồi, người thiếu niên năm ấy đang chạy về phía em.

Là mơ sao, nếu là mơ thì tốt, em không muốn nhìn thấy gương mặt anh như vậy.

Người thiếu niên em biết, kiêu ngạo và kiên cường, anh ấy có niềm kiêu hãnh, anh ấy chưa bao giờ nhìn về em với gương mặt đầy hoang mang và sợ hãi như vậy.

Xin lỗi, em chỉ mong anh có thể hạnh phúc.

Trong vô vàn những tình huống mà em có thể nghĩ ra nếu gặp lại hai người trên đường, em chưa bao giờ nghĩ, bản thân sẽ rơi vào tình cảnh thảm hại đến như vậy.

Thật xấu, bây giờ chắc hẳn em trông rất xấu, đừng tiến lại đây nữa.

Em, không muốn hình ảnh cuối cùng trong mắt anh lại là bộ dạng đáng sợ như vậy.