[(*) Ý chỉ việc được hưởng lợi khi ở gần người có sức ảnh hưởng]
Edit: Libra
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Diệp Thanh Lan nằm trên chiếc giường mà đến cả ga trải giường cũng không có, đánh một giấc dài.
Ban đầu Diệp Thanh Lan mơ thấy Liên Nhạc, mơ thấy trước khi bị Phàn Vũ nhốt dưới tầng hầm được Liên Nhạc gọi điện thoại đến.
Xung quanh là đồng hoang mênh mông vô tận, Diệp Thanh Lan đang phi xe trên quốc lộ để thoát khỏi người mà Phàn Vũ phái đến. Liên Nhạc gọi điện thoại 5 lần, Diệp Thanh Lan mới bắt máy.
Tay run rẩy nhận điện thoại, Diệp Thanh Lan cười hì hì: “Liên tổng có chuyện gì vậy?”
“Em đang ở đâu?”.
“Ơ!” Diệp Thanh Lan cười. “Liên tổng muốn điều tra vị trí của em à?”
“Anh hỏi em đang ở đâu?” Liên Nhạc nóng nảy.
“Không biết.” Diệp Thanh Lan nói.
“Diệp Thanh Lan!”
Diệp Thanh Lan hít hít mũi, nhìn thấy đồng ruộng xanh mướt bên ngoài, cảm khái nói: “Nếu để em miêu tả thì em đang lang thang trên một vùng đất rộng lớn.”
Đối phương dừng một chút, rồi bực bội đập một cái xuống bàn.
“Đừng vòng vo nữa.” Liên Nhạc đứng dậy, đυ.ng ngã cả ghế dựa, Diệp Thanh Lan nghe thấy tiếng “bộp” phát ra, đối phương kìm nén cơn giận dữ: “Người của anh đang chờ ở cửa Ngũ Hoàn đi Bắc thành. Trở về đi, anh sẽ cho em tiếp tục hoạt động giải trí, tiếp tục ca hát.”
Điều kiện thật hấp dẫn làm sao, Diệp Thanh Lan ngẩng đầu để kìm nước mắt chảy ngược về, rẽ vào làn xe bên trái tiếp tục nói: “Liên tổng, cảm ơn anh đã lo lắng, đừng nhớ thương em nữa được không? Em đã 27 tuổi rồi, nháy mắt đã là 30, người già rồi xương cốt không đẹp đẽ nữa. Năm năm qua em đã nói nhiều lời tuyệt tình quá đáng như vậy, không phải vì chơi đùa anh mà là em thực sự không để anh vào mắt. Hiện tại em chỉ là một con chuột trốn chạy, trên người đầy mùi hôi thối, dù anh có được cũng không còn như anh nghĩ nữa.”
“Đừng nói nữa!” Liên Nhạc nói: “Anh cho em nửa giờ, nếu không anh sẽ tự lái xe đến bắt em.”
Diệp Thanh Lan cười một tiếng rồi tắt điện thoại.
Trong giấc mơ ngay cả tiếng điện thoại tắt cũng rất rõ ràng, ý thức Diệp Thanh Lan dần mơ màng, chiếc xe giống như đi vào một làn sương mù, đứng phía trước chính là đứa trẻ hư hỏng “Diệp Thanh Lan” kia.
Diệp Thanh Lan dừng xe đi ra ngoài, trong tay đứa trẻ kia còn cầm một cây ghi-ta, cười đưa cho Diệp Thanh Lan.
“Làm gì vậy?” Diệp Thanh Lan hỏi.
“Tôi thích ca hát.”
Đứa trẻ hư hỏng kia ánh mắt mê man nói: “Chỉ là do tôi tin sai người, tôi không muốn nhờ vào bán thân để sống trong giới giải trí, cho nên quyết định tự sát.”
“Hả?”
Đứa trẻ kia cười rộ lên, chậm rãi đi về phía Diệp Thanh Lan, nói: “Anh và tôi đều rất thích ca hát, cảm ơn anh đã sống thay tôi, tôi hi vọng anh có thể thay tôi đứng trên sân khấu mà tôi yêu thích nhất.”
“Nhưng tôi….” Diệp Thanh Lan còn định muốn nói tôi còn muốn dùng thân thể của cậu để làm chuyện khác nữa, đứa trẻ kia chỉ cười rồi biến mất trong làn sương mù. Cơ thể Diệp Thanh Lan như bị một lực hút vô hình kéo trở về, kéo ngược hướng rồi cùng sương mù bốn phía hợp thành một thể.
Diệp Thanh Lan mở mắt, ngoài cửa sổ có ánh sáng yếu ớt, điện thoại ở bên gối đang rung điên cuồng.
Trời dường như đã sáng, Diệp Thanh Lan cầm điện thoại lên, là báo thức, giờ mới bảy giờ.
Đứa trẻ hư hỏng đổi tên báo thức thành “luyện ghi-ta”, Diệp Thanh Lan tắt báo thức rồi lại nằm trên giường ngẩn ngơ. Qua mười phút, cậu mới rời giường, đi vào phòng khách.
Trên sofa đặt một cây ghi-ta, bảy phần là còn mới, từ độ mòn trên breadboard cho thấy cây đàn ghi - ta này được dùng rất nhiều lần.
“Cách quét dây của cậu ta thật thô ráp.” Diệp Thanh Lan sờ sờ dấu móng tay trên mặt đàn, thở dài tuỳ tiện đàn một khúc, ôm cây ghi-ta tựa vào sofa lại ngẩn người.
Một lúc sau, Diệp Thanh Lan ngồi dậy rồi lại đàn ngẫu hứng một đoạn, nói: “Tôi coi như cậu đã đồng ý với tôi rồi nhé.”
Diệp Thanh Lan không biết giấc mơ tối qua là do cậu ta hiển linh hay chỉ đơn thuần do ban ngày suy nghĩ nhiều nên đêm đến mới mơ thấy. Cậu đặt cây đàn xuống, rửa mặt xong, lúc bước ra khỏi cửa phòng, trong lòng nghĩ coi như cho chính mình một chút an ủi đi.
Chim cu chiếm tổ chim khách cũng được, thay đứa trẻ hư hỏng kia giải quyết tình hình rối rắm cũng tốt, dù sao cơ thể này cũng đã là của cậu.
Tất cả mọi chuyện giờ như lạc trong sương mù, Diệp Thanh Lan muốn gỡ bỏ từng chuyện một, còn muốn cho bản thân “đã chết” kia một công đạo, cũng giúp cho đứa trẻ kia thực hiện giấc mơ.
Nhân tiện, xóa bỏ hiểu lầm với Liên Nhạc.
Nhưng trước đó, Diệp Thanh Lan phải đi xem người em trai ruột của cậu đã.
Diệp Thanh Huyền năm nay lên lớp 6. Nếu như Liên Nhạc thực sự cứu nhóc, nhóc chắc vẫn học ở trường học kia.
Trước khi chết, căn nhà của Diệp Thanh Lan vừa mới được sửa sang. Nhưng hiện tại, trên nắm cửa đã bám bụi, trước cửa đặt một chậu hoa đã khô đến mức người trồng nó cũng chẳng nhận ra, chắc chắn đã bị vứt bỏ từ lâu.
Diệp Thanh Huyền không ở đây?
Diệp Thanh Lan luống cuống chạy xuống lầu rồi chạy đến trường học, ngồi xổm trước cổng trường.
Trường học của Diệp Thanh Huyền cách tiểu khu không xa, lúc trước mua nhà chính là vì nó ở gần trường học, thuận tiện cho Diệp Thanh Huyền đi học.
Lúc này đang là giờ học, Diệp Thanh Lan không vào được nên chỉ có thể ngồi chờ ở cổng.
Đợi đến ba rưỡi chiều, học sinh tiểu học đeo cặp sách tan học, Diệp Thanh Lan mới nhìn thấy Diệp Thanh Huyền đi ra, trái tim treo lơ lửng trong nháy mắt rơi xuống.
Diệp Thanh Huyền cả người toàn hàng hiệu, xem ra sống rất tốt, sắc mặt hồng hào, phát triển rất tốt.
Diệp Thanh Lan thấy nhóc chạy về phía một chiếc Jaguar màu đen đỗ ở ven đường đối diện, nhóc mở cửa xe rồi ném cặp sách ra ghế sau, sau đó leo lên ghế phụ.
Suốt cả buổi sáng và buổi chiều, Diệp Thanh Lan vẫn nhìn chằm chằm vào cổng trường, không để ý sau lưng có chiếc xe đỗ ở đó vào lúc nào, lúc nhìn Diệp Thanh Huyền lên xe, mới để ý thấy chiếc xe kia rất quen mắt.
Lúc cậu vừa bắt đầu đi trên con đường tệ hại kia, Liên Nhạc đã đổi xe, chính là chiếc Jaguar này. Diệp Thanh Lan cũng từng ngồi một lần.
Diệp Thanh Huyền hạ cửa sổ xe xuống, Diệp Thanh Lan thấy Liên Nhạc đang mỉm cười nhéo má Diệp Thanh Huyền, không biết nói chuyện gì, hắn lắc đầu lái xe đi.
Liên Nhạc không ngờ cũng biết nở nụ cười. Nếu bị paparazzi chụp được thì e là có thể lên hot search.
Diệp Thanh Lan chạy theo một đoạn, ở góc rẽ bắt xe đuổi theo Liên Nhạc, lén lút đi theo đến KFC, đừng ở bên ngoài nhìn thấy Liên Nhạc đưa Diệp Thanh Huyền đi ăn thức ăn nhanh.
Liên Nhạc rất cưng chiều Diệp Thanh Huyền, ngay cả thịt gà cũng phải bọc giấy rồi mới đưa.
Diệp Thanh Lan tức giận đến cào thân cây, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh trai nhóc thì trải qua ngàn vạn gian truân, vất vả sống, còn không thể sờ được tay của Liên Nhạc, lại bị nhóc con nhà mi ra tay rồi!”
Cũng may Diệp Thanh Huyền không sao.
Diệp Thanh Lan cà cây một chút rồi ỉu xìu quay về nhà, ôm cây ghi-ta ngồi trên sofa nghĩ nên làm gì tiếp theo.
Bỗng tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệp Thanh Lan, tên Cù tổng hiện lên trên màn hình. Diệp Thanh Lan ngừng lại một chút rồi mới nhận điện thoại.
“Sao mãi giờ mới nghe điện thoại?” Đối phương hỏi với giọng không vui vẻ: “Sự việc ra sao rồi mà không gọi cho tôi?”
Diệp Thanh Lan suy nghĩ một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”.
Trước tiên xin lỗi chắc chắn sẽ không sai.
“Bây giờ chuyện như thế này, tôi đã phái người theo dõi lúc cậu và Liên Nhạc cùng tiến vào phòng khách sạn, còn có ảnh cậu quần áo xộc xệch đi ra khỏi khách sạn. Cậu chuẩn bị đi, nếu Liên Nhạc cho người tìm đến, cậu biết phải nói gì rồi chứ?”
Nói gì?
Nói có một kẻ không biết là ai đã bày ra tất cả, muốn cậu phải nghe theo, cậu không muốn nên tự sát?
Cục diện rối rắm mà đứa trẻ này để lại thế này là quá đủ rồi.
“Tôi biết rồi.” Diệp Thanh Lan đáp lời.
Đối phương cũng tắt điện thoại, Diệp Thanh Lan thở dài một tiếng, vội vàng mở điện thoại ra, xem rốt cuộc người tên Cù tổng là ai.
Nhưng tìm nửa ngày vẫn không thấy tung tích gì, Diệp Thanh Lan thống khổ ôm đầu hừ hai tiếng, mở trang web ra, tìm thử xem có tổng giám đốc công ty giải trí nào họ Cù hay không, nhưng kết quả không có.
Cuối cùng, Diệp Thanh Lan nhớ tới hôm qua lúc dọn dẹp, trong giá sách gom được một xấp hợp đồng.
Mở hợp đồng ra, Diệp Thanh Lan mới biết Cù tổng là ai.
Một công ty nhỏ không có tên tuổi, vừa mới thành lập được hai năm. Dưới trướng toàn là nghệ sĩ ngoài tuyến 18, “Diệp Thanh Lan” có hai ca khúc, fan đếm trên đầu ngón tay.
Xem ra không còn đường đi, muốn mượn Liên Nhạc để hưởng ké chút lợi ích.
Liên Nhạc không có scandal. Theo tính cách của hắn, chắc chắn không muốn để chuyện này lộ ra ngoài, chỉ cần một đợt dậy sóng, cũng sẽ bào được một ít lợi ích từ chỗ hắn.
Diệp Thanh Lan thấy có chút buồn cười.
Liên Nhạc đến giờ đã 28 tuổi, người muốn leo lên giường hắn hay muốn leo lên nhờ có quan hệ với hắn có thể xếp được thành một chiếc tàu cao tốc, nhưng hết người này đến người khác, mặc kệ dùng thủ đoạn nào đi chăng nữa cũng không thể làm được. Hiện tại lại bị một tên ca sĩ nhỏ bé đến cả tên còn chưa xuất hiện trước công chúng của một công ty nhỏ thành công.
“Thảm quá.” Diệp Thanh Lan ném hợp đồng lên bàn, lắc đầu.
Chẳng trách hôm qua Liên Nhạc lại thực sự muốn gϊếŧ người.