Edit: Libra
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Xuống tầng, Diệp Thanh Lan không dám đi qua quầy lễ tân, tránh vào trong đại sảnh vắng người, khoác áo khoác rồi rời khỏi khách sạn.
Bước ra khỏi cửa khách sạn, Diệp Thanh Lan mới nhận ra lúc này đang là mùa đông, bên ngoài tuyết rơi lả tả.
Ngày bị Phàn Vũ nhốt lại là khi mùa xuân đang đẹp, lúc ấy lúa còn đang xanh. Bây giờ hoặc là đã qua nửa năm hoặc là đã quay về 3 tháng trước.
Cả hai khả năng đều không thể, thứ KCN kia không thể giúp cậu sống lại, còn sống lại trên giường của Liên Nhạc.
Quan trọng là trẻ ra 10 tuổi.
Diệp Thanh Lan không thể không chấp nhận, bản thân đã trở thành một người khác, trở thành một đứa trẻ hư hỏng có cùng họ tên, nhỏ hơn mình 10 tuổi.
“Lạnh muốn chết!” Diệp Thanh Lan mệt mỏi mắng một câu, đến khi đôi chân đi dép lê sắp chết cóng mới bắt được xe, mông vừa chạm vào ghế đã khiến cậu đau đến mức hít sâu.
Thật khó khăn lắm mới vơi bớt đi, Diệp Thanh Lan cắn răng nhấc mông lên lấy điện thoại trong túi áo khoác ra.
Trên màn hình hiển thị thời gian bây giờ đã qua một năm rưỡi, giờ là tháng 11, thời điểm lạnh chết người.
Từ lúc bản thân bị tiêm thuốc độc vào người đến giờ qua một năm rưỡi, đến cả điện thoại cũng thay đổi, thiếu chút nữa Diệp Thanh Lan đã không thể sử dụng được.
May mà mở được vân tay. Diệp Thanh Lan mở khóa xong, mở phần mềm mua sắm tìm địa chỉ giao hàng của đứa trẻ hư hỏng này rồi nói lại với tài xế. Sau đó mở trình duyệt tìm tên của mình.
Thông tin nhạc sĩ Diệp Thanh Lan đã bị bôi đen, những tin tức phía sau có đủ loại khen chê không giống nhau, đa số thì đều là chuyện mà Diệp Thanh Lan đã biết. Lướt xuống vài cái, Diệp Thanh Lan mới tìm được tin tức muốn xem.
Nhạc sĩ thiên tài Diệp Thanh Lan chết trong hầm ngầm, tổng tài Liên Nhạc đích thân đưa hung thủ vào tù.
Trong mẩu tin phóng đại chuyện Diệp Thanh Lan bẩn thỉu như thế nào, bị Phàn tổng của tập đoàn giải trí Tinh Trần giam cầm như thế nào rồi chết trong tầng hầm ngầm như thế nào. Nhưng chuyện Phàn Vũ làm sao có thể vào phòng làm việc, Diệp Thanh Lan và Phàn Vũ đã kết thù như thế nào thì đều né tránh, không đăng rõ ràng.
Diệp Thanh Lan đọc hết bài báo, tựa đầu vào ghế, trong lòng loạn như cào cào.
Phàn Vũ là người đứng đầu tập đoàn giải trí Tinh Trần, sau lưng còn có Phàn gia chống lưng, muốn đưa gã vào tù không dễ dàng, hơn nữa gã quả thực không gϊếŧ người.
Chất độc kia là do Diệp Thanh Lan tự tiêm vào mình.
Diệp Thanh Lan không biết Liên Nhạc đã dùng cách nào mà trong nửa năm đã lật đổ được tập đoàn giải trí Tinh Trần, huỷ hoại Phàn gia, khiến Phàn Vũ ngồi tù năm năm.
Có nhiều chuyện Diệp Thanh Lan rất muốn biết nhưng tất cả đều không có manh mối.
Nhưng có một chuyện Diệp Thanh Lan hiểu rõ nhất, Liên Nhạc thực sự rất yêu mình, hắn đã dùng một tấm chân tình để ở bên cạnh lo lắng chu toàn cho cậu suốt 5 năm nhưng không đổi lại được gì. Cho đến khi cậu chết, hắn vẫn không buông bỏ tình cảm kia.
Từ khi 22 tuổi đến tận 27 tuổi, Liên Nhạc đều cố gắng lại gần cậu, Diệp Thanh Lan không phải lạnh mặt với hắn thì cũng là trực tiếp không thèm để ý đến hắn, chưa bao giờ cho hắn cơ hội nào.
Bởi vì trong mắt Diệp Thanh Lan, Liên Nhạc chỉ là một tên háo sắc muốn bao dưỡng mình, mục đích của hắn không tốt đẹp, không có lòng tốt.
“A.” Diệp Thanh Lan nở nụ cười, lần đầu tiên trong đời muốn khóc đến thế.
Tên điên Diệp Thanh Lan cậu quả thật không biết nhìn người, đã nhìn sai không biết bao nhiêu người, lại chưa từng nhìn đúng một người, còn chẳng bằng bị mù.
Nơi đứa trẻ hư hỏng này ở là một tiểu khu cũ. Diệp Thanh Lan lấy chìa khoá mở cửa ra, nhìn thấy đống rác rưởi đầy phòng thiếu chút nữa là bị huân đến ngất đi.
Đi quanh phòng, Diệp Thanh Lan tìm thấy một quyển nhật ký trên giường tạm coi là sạch sẽ, bìa sách bị làm bẩn, nhưng chữ bên trong lại rất nắn nót.
Diệp Thanh Lan mở nhật ký ra, phát hiện “Diệp Thanh Lan” đã viết nhật ký từ năm 10 tuổi, kiên trì suốt 8 năm, những suy nghĩ trong tâm, những chuyện đại sự trong đời đều ghi lại.
Cậu ta rất yêu âm nhạc, từ trang thứ nhất đến trang gần cuối trong nhật ký, ngoại trừ một số chuyện trọng đại thì tất cả đều biểu thị tình yêu với âm nhạc và khát khao muốn tỏa sáng trên sân khấu.
Đáng tiếc, từ một vài đoạn nhạc phổ được thỉnh thoảng viết vào cho thấy cậu ta không có tiềm năng làm ca sĩ. Cố gắng rất nhiều nhưng không có cơ hội, cũng không có năng lực.
Cha mẹ của “Diệp Thanh Lan” đều mất, từ nhỏ đã lớn lên trong cô nhi viện, không nhận được giáo dục tốt, chỉ có một chút thiên phú cũng đã bị cuộc sống tồi tàn quanh năm suốt tháng khiến cho nó trở nên hoang phế, cuối cùng rơi vào kết cục tệ hại này.
Trang cuối cùng ghi chuyện mà Diệp Thanh Lan muốn biết nhất, Diệp Thanh Lan nhìn thật lâu vẫn không thể hoàn hồn.
“Diệp Thanh Lan” tự sát, ngày hôm qua trước khi cậu ta ra khỏi cửa, đã mang theo một lọ thuốc ngủ, lúc viết những câu cuối dường như xé rách giấy, trên giấy vẫn còn vệt nước mắt, ghi là muốn lên giường Liên Nhạc chờ chết.
Có lẽ “Diệp Thanh Lan” muốn dùng cái chết của cậu ta để phản kháng kẻ đã áp bức cậu ta, nhưng cậu ta không viết người kia là ai.
“Được rồi.” Diệp Thanh Lan giẫm lên gói mì ăn liền, thở dài nói: “Liên Nhạc không phải loại người đó, tôi sẽ giúp cậu tìm hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau đó dùng phần đời còn lại của cậu sống thật tốt.”
Sống lại với người cùng họ tên, đều có lòng yêu âm nhạc cuồng nhiệt, có sẽ sâu bên trong cậu muốn bù đắp những tiếc nuối để cả hai người đều được mãn nguyện.
Chết một lần là đủ rồi. Diệp Thanh Lan không muốn ngu ngốc thêm lần nào nữa, nhất là khi biết Liên Nhạc yêu cậu đến như vậy.
Ngoài ra, Diệp Thanh Lan còn nhiều việc phải làm.
Sau khi cậu tiêm một mũi thuốc độc vào người thì đã xảy ra chuyện gì, Diệp Thanh Huyền đang ở đâu.
Hơn nữa, đứa trẻ hư hỏng này sao lại muốn chết, cậu ta làm thế nào để lên được giường của Liên Nhạc, còn bị người ta ghét bỏ như vậy.
Phàn Vũ chỉ bị phán quyết 5 năm tù, còn 3 năm nữa gã sẽ được thả ra ngoài. Sau khi ra ngoài thì sao, tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?
Những người năm đó lôi kéo cậu, nịnh nọt muốn nhờ vào cậu để trèo cao, những kẻ cướp đồ của cậu, đa số vẫn còn đang lộng lẫy tỏa sáng trên sân khấu kia.
Diệp Thanh Lan dựa người vào giường, trên đầu bị dính một sợi chỉ đành bò dậy khỏi giường. Mất hơn một giờ để dọn dẹp phòng khách, sau đó vào phòng tắm, tắm rửa một lúc.
Toàn thân đều là dấu vết xanh tím đỏ, ngay cả đùi trong cũng không tha, nước nóng vừa xối vào, vừa xót vừa dễ chịu.
Phía sau cũng đau rát, Diệp Thanh Lan vừa tắm vừa chửi thề, trong lòng ân cần hỏi thăm tổ tông cả nhà Liên Nhạc.
Liên tổng lạnh lùng cấm dục trong lời đồn, không ngờ mẹ nó lại dã man như thế!
Diệp Thanh Lan khó chịu tắm rửa xong, lau sạch hơi nước trên gương, nhìn gương mặt xa lạ bên trong, thở dài một tiếng: “Tôi sẽ thay cậu sống thật tốt, cậu không làm được thì để tôi làm, không chừng tôi có thể tìm được một bạn trai vô cùng tốt.”
Sau khi xác định được mục tiêu, Diệp Thanh Lan đi quanh trong phòng, lấy mấy quyển nhạc phổ mà đứa trẻ hư hỏng này viết, nhìn một lúc rồi sửa lại, miễn cưỡng ghép thành một đoạn nhạc, còn tuỳ tiện viết thêm một đoạn.
Buổi tối, Diệp Thanh Lan tìm được mấy quả trứng gà trong tủ lạnh, lục được hai gói mì ăn liền trong tủ. Sau khi ăn xong lại tiếp tục sửa nhạc, đến 12 giờ đêm cuối cùng những ca khúc kia cũng tạm nghe được.
🔥🔥🔥
☄️ Lịch đăng: vào lúc 20:00h tối thứ 4 và thứ 7 hàng tuần. Mời các bạn cùng đón xem. 🤗