Gậy Ông Đập Lưng Ông

Chương 4: Lấy tính mạng để thương lượng

Edit: Libra

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Tuy nhiên cuộc gọi “thần kỳ” của Cù tổng đã nhắc nhở Diệp Thanh Lan.

Nắm chặt bản nhạc trên tay, cậu phải mau chóng nói chuyện với Liên Nhạc. Nếu không với sự ghê tởm của Liên Nhạc hiện tại dành cho cậu, có khi chờ đến lúc Diệp Thanh Huyền cưới vợ sinh con, cậu và Liên Nhạc lại trở thành kẻ thù.

Nếu muốn tiếp cận Liên Nhạc nhanh hơn, thì trước tiên phải tham gia vào giới trí sau đó mới nghĩ cách để gặp mặt.

“Em đã nghĩ mọi cách để tới trả nợ rồi, mong anh đừng quá vô tình như vậy.” Diệp Thanh Lan gảy dây đàn rồi thở dài, bỏ qua suy nghĩ trong đầu rồi bắt đầu đàn thử bản phổ nhạc đã sửa tốt vào ngày hôm qua.

***

Liên Nhạc đưa Diệp Thanh Huyền trở về nhà xong lại đến công ty, Trịnh Dịch đã cầm đồ đứng chờ sẵn ở văn phòng.

“Liên tổng.” Thấy Liên Nhạc đến, Trịnh Dịch cầm tài liệu đặt lên bàn, nói: “Người mà ngài nói tôi đã điều tra được rồi, tất cả tư liệu đều ở đây. Còn nữa, ly rượu ngài dùng hôm đó đã bị rửa sạch, không thể tra ra được gì. Tôi đã yêu cầu điều tra tất cả nhân viên khách sạn, có hai kẻ khả nghi, tài liệu đều nằm trong đây.”

“Được rồi.” Liên Nhạc mở tài liệu ra, khi nhìn thấy tên người kia, ngón tay đã cắt tỉa gọn gàng thiếu chút nữa đã xé rách tập giấy dày.

Trịnh Dịch dè dặt quan sát hắn, im lặng một chút rồi nói: “Tôi đã tìm hiểu rồi, đó là tên thật, không có ghi chép về đổi tên, khi còn ở cô nhi viện, viện trưởng đã đặt tên cho cậu ta.”

Liên Nhạc nhìn chằm chằm vào cái tên này hồi lâu mới xem các tài liệu khác.

Xem xong tài liệu mà Trịnh Dịch đem lại, Liên Nhạc đóng văn kiện lại, nói: “Đưa cậu ta đến gặp tôi, thông báo với phía truyền thông, bất kỳ thông tin nào liên quan đến tôi cũng không được tiết lộ, nếu không thì chờ đóng cửa đi.”

“Tôi hiểu rồi, vậy còn hai người phục vụ kia….?”

“Không cần điều tra nữa, nghĩ cách để khiến cho họ sau này không thể tìm được việc làm.” Liên Nhạc lạnh lùng ngẩng đầu nhìn Trịnh Dịch: “Hãy điều tra tổng giám đốc của công ty giải trí Tiền Đồ, Diệp Thanh Lan là người của công ty hắn ta. Hắn ta chắc chắn liên quan đến chuyện này.”

Lúc nhắc đến cái tên Diệp Thanh Lan, trong lòng Liên Nhạc cảm thấy đau xót, có chút thở không nổi.

“Được, vậy tôi sẽ đưa Diệp……đến đây.”

Trịch Dịch quay người đi, Liên Nhạc mệt mỏi tựa lưng vào ghế, nhìn vào bản báo cáo trước mắt, trong lòng đều là cảm giác không nói nên lời.

Nếu không phải vì cái tên này, đừng nói là sống trong giới giải trí, Liên Nhạc cảm thấy chính mình có khả năng sẽ gϊếŧ chết cậu ta.

Suốt hai ngày trôi qua, Liên Nhạc vẫn không thể nào quên được cảm giác tuyệt vọng khi vừa tỉnh lại lúc ấy. Cảm giác phản bội Diệp Thanh Lan tự nhiên xuất hiện, cảm giác áy náy như tra tấn tâm can, ngay lúc đó, Liên Nhạc đã đưa tay lên cổ người kia nhưng cuối cùng cũng không thể xuống tay.

Hiện tại, khi cảm giác áy náy dần tan đi, Liên Nhạc lại cảm thấy bản thân thật buồn cười.

Cho đến khi chết, Diệp Thanh Lan cũng chưa từng thích hắn, cho dù là chút cảm xúc căm phẫn lộ ra bên ngoài cũng không có. Bây giờ cậu chết rồi, rốt cuộc hắn áy náy vì cái gì?

“A.” Liên Nhạc tự cười nhạo chính mình nhưng trong lòng vẫn không thể giữ được bình tĩnh.

***

Diệp Thanh Lan lúc sáng tác ca khúc có thể không ăn không uống suốt cả ngày. 5 giờ sáng hôm nay lại cảm thấy đói bụng đến mức da bụng dán vào sau lưng.

Xem ra 18 tuổi vẫn là thời điểm cơ thể phát triển.

Diệp Thanh Lan thở dài, đánh dấu lên bản nhạc rồi cầm ví xuống tầng mua đồ ăn.

Tiểu khu tuy cũ kỹ nhưng sinh hoạt thiết yếu vẫn đầy đủ. Lúc Diệp Thanh Lan đi mua cơm rang về, từ xa đã nhìn thấy hai người rất quen mắt đi vào tiểu khu.

Đó là trợ lý cấp cao và trợ lý sinh hoạt của Liên Nhạc, Chu Thư và Từ Lập Hằng.

“Tới nhanh thật.” Diệp Thanh Lan cười cười nhìn cơm rang trong tay mình, nghĩ thầm bữa cơm này mình không thể ăn được rồi.

Từ Lập Hằng đi đến trước mặt Diệp Thanh Lan, lịch sự cười nói: “Diệp tiên sinh, Liên tổng muốn mời cậu đến gặp ngài ấy.”

“Tôi có thể ăn miếng cơm trước được không?” Diệp Thanh Lan cầm hộp cơm giơ lên trước mặt anh ta.

“Xin lỗi.” Từ Lập Hằng lắc đầu, quay đầu ý bảo Chu Thư chuẩn bị mang người đi.

Diệp Thanh Lan ngẩng đầu nhìn Chu Thư cao hơn 1m9, thở dài nói: “Tôi tự đi được.”

Trên xe, Diệp Thanh Lan ngửi mùi cơm, nhiều lần muốn mở ra ăn nhưng nhìn Chu Thư bên cạnh, đành nhịn xuống, suốt dọc đường bụng kêu ọc ọc.

Xe rẽ trái rẽ phải cuối cùng vào một khu dân cư mới xây không bao lâu, Diệp Thanh Lan được đưa lên lầu.

Liên Nhạc không bao giờ xử lý chuyện riêng ở công ty, Diệp Thanh Lan đoán mình sẽ không bị mang đến Thời Đại.

Đến tầng 30, Diệp Thanh Lan nhìn xung quanh đều là phòng trống chưa được trang hoàng, bắt đầu lo lắng cho mình có thể sẽ bị bóp chết rồi chôn vào trong tường hay không.

Nếu Liên Nhạc tức giận thì không phải không thể đâu.

Từ Lập Hằng mở cửa rồi mời Diệp Thanh Lan vào, sau đó đứng ở ngoài đóng cửa lại.

Liên Nhạc đang ngồi ở trong phòng khách xem ti vi, không biết là bộ phim cũ từ năm nào, toàn là hình ảnh trắng đen xám phối với ánh sáng điện ảnh khiến trong lòng Diệp Thanh Lan rét run.

Dù trong lòng lo sợ, Diệp Thanh Lan vẫn mạnh mẽ đi vào phòng khách, ngay cả giày cũng không thay, để cơm rang lên bàn trà đá cẩm thạch, mở ra rồi tách đôi đũa dùng một lần ra ăn.

Liên Nhạc ngồi bên phải cách đó không xa, Diệp Thanh Lan có thể nghe thấy tiếng điều khiến kêu tanh tách.

Hắn có thói ở sạch rất nghiêm trọng. Diệp Thanh Lan trước kia nghe người ta nói, dù là Trịnh Dịch hay Từ Lập Hằng được Liên Nhạc tin tưởng nhất nhưng nếu vào nhà hắn mà không thay giày thì cũng sẽ bị Liên Nhạc đuổi ra ngoài.

Liên Nhạc đúng là rất muốn đuổi người này ra ngoài. Nếu không phải vì còn có chuyện quan trọng, thì đứa trẻ gầy gò trước mặt này hiện tại hẳn là đang nằm ở ngoài cửa.

“Không biết anh tìm tôi có chuyện gì, cứ nói đi.” Diệp Thanh Lan vừa nhai cơm vừa nói: “Tôi còn chưa ăn cơm đã bị anh mời đến đây, chắc không phải anh muốn tôi mời anh ăn cơm chứ.”

Câu “muốn nói gì thì cứ nói đi” này, Diệp Thanh Lan đã phải suy nghĩ rất cẩn thận.

Để đối phó với người như Liên Nhạc, tốt nhất là không nên cố đấu trí thông minh với hắn, hắn có thể gϊếŧ ngược lại mình cả nghìn lần, chỉ cần không biết xấu hổ là được.

“Đừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi.” Liên Nhạc ném điều khiển lên sofa, “Nếu cậu muốn sống.”

Diệp Thanh Lan ngẩng đầu nhìn Liên Nhạc: “Tôi rất sợ chết, rời khỏi khách sạn phải đi mua thuốc trị thương, chi phí tôi đã tính xong rồi, lát nữa sẽ báo cáo lại với Liên tổng.”

Ánh nhìn này khiến trong lòng Liên Nhạc hiện lên một tia sáng, lửa giận đang bùng lên bỗng nhiên không biết vì sao mà lại lắng xuống.

Ánh mắt kia cực kỳ giống Diệp Thanh Lan.

“Thôi quên đi.” Diệp Thanh Lan chuẩn bị tiên thủ hạ vi cường, rút tờ giấy từ trên bàn ra lau khô miệng, “Tôi biết anh tìm tôi để làm gì, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi.”

“Hừ.” Liên Nhạc hừ lạnh một tiếng, đổi tư thế dựa người vào sofa: “Cậu ra điều kiện đi.”

“Thế giới người trưởng thành, xảy ra chuyện như vậy chúng ta đều có cái sai, không phải sao?” Diệp Thanh Lan nâng thìa cơm lên, chỉ về phía Liên Nhạc, nhai rồi nuốt xong lại nói tiếp: “Tôi nghĩ nguyên do chắc chắn anh đã điều tra rồi, không cần tôi nói. Tôi không muốn bò lên giường của anh, tôi không ngốc như vậy, được sống là rất tốt.”

Liên Nhạc tán thưởng đứa trẻ trước mắt này, suy nghĩ rõ ràng, gan dạ sáng suốt hơn người, lại có tài ăn nói lưu loát.

“Cậu muốn gì?” Liên Nhạc hỏi.

“Sảng khoái." Diệp Thanh Lan liếʍ liếʍ dầu trên môi: “Thứ trong tay tôi, tôi cũng sẽ không công bố ra ngoài. Chuyện này, cho dù tôi chết, cũng sẽ không có ai biết.”

“Điều kiện.”

“Tôi muốn được vào Thời Đại, còn có, anh phải trả tiền vi phạm hợp đồng thay tôi.”

“A.” Liên Nhạc cười nhạo một tiếng: “Cậu dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ đáp ứng.”

Diệp Thanh Lan nheo mắt cười, cố gắng làm cho mình trở nên ngây thơ trong sáng: “Dựa vào việc khi về nhà tôi xem đi xem lại video mấy lần, dáng vẻ của Liên tổng ở trên giường cũng thật mê người.”

Gương mặt ngây thơ 18 tuổi này, nói dối cũng dễ khiến người ta tin tưởng, khi Diệp Thanh Lan nói xong, thấy rõ sắc mặt của Liên Nhạc đã đen lại.

Liên Nhạc nắm chặt tay, hít sâu mấy hơi, đè nén lửa giận, cắn răng nói: "Cút!

Diệp Thanh Lan cầm cơm mình chưa ăn xong đứng lên, đi vài bước lại quay đầu nhìn Liên Nhạc: "Thời gian phát hành đúng giờ là mười hai giờ trưa ngày mốt, tôi chờ Liên tổng bảo người mang theo hợp đồng tới tìm tôi.”