Tiểu Anh: …
Sau lưng bọn họ là hai fan của Vân Triết! Hai người này vừa chụp ảnh vừa thì thầm, nói cái gì mà “nếu Triệu Chi Ý còn dám làm này làm kia thì bọn họ sẽ làm này làm kia, phải bảo vệ anh mình!”
Vân Triết và Hạ Tiếu Tiếu ngồi ở phía sau, chếch về bên trái của bọn họ, rất tốt, bây giờ hai người đã bị kẻ địch (sứ giả chính nghĩa) bao vây!
Tiểu Anh: …
Thôi thôi, cô ấy cũng đi ngủ.
Sau khi Triệu Chi Ý thoát khỏi thế giới phim hoạt hình, Tiểu Anh vẫn luôn im lìm chợt hoảng hốt túm lấy cô, “Không ổn, không cổ, có chuyện rồi! Có người cướp máy bay!”
Triệu Chi Ý: ???
Nói cướp máy bay là sai, nghe nói có một người đàn ông cố ý gây chuyện, gã muốn đổi tới khoang thương gia nhưng nơi đó không còn chỗ trốn, hơn nữa gã chỉ mua vé hạng phổ thông, cũng không có tình huống đặc biệt. Gặp phải chuyện này, tất nhiên là công ty hàng không từ chối rồi, nhưng vì an ủi khách khứa, bọn họ có thể cung cấp dịch vụ đối xử như hạng thương gia.
Nhưng người đàn ông kia lại không hài lòng, ban đầu gã giãy đành đạch làm ầm lên, sau đó cố ý gây thương tích cho người khác. Hầu hết các tiếp viên đều là phụ nữ nên không thể kiểm soát được gã, ngay cả một khách hàng nam chủ động giúp đỡ cũng bị đấm một đòn, ngã xuống đất không nhúc nhích được.
Hành vi này khiến mọi người hoảng hốt, không ai dám ngăn cản.
Sau đó, bọn họ thấy người đàn ông điên rồ này đi đến khu hạng ghế thương gia. Gã cao to vạm vỡ, ít nhất là một mét tám mươi lăm, nặng hơn trăm ký, cơ bắp cuồn cuộn, sức mạnh đáng sợ. Nhìn gã là biết có học võ, còn học tán đả và Taekwondo. Làm sao người bình thường có thể thắng gã được chứ?
“Các người cút ra phía sau hết đi, chỗ này là của tôi!”
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều là những nhân vật có quyền thế, tạm thời không nhúc nhích, mặc dù tiếp viên hàng không rất sợ nhưng vẫn bước tới ngăn cản, hết sức chuyên nghiệp, “Thưa quý khách, bọn tôi đã báo cảnh sát, mời anh… a!”
Tiếp viên kia bị gã tát một cú, lăn ra ngoài, ngã nhào xuống bên chân Hạ Tiếu Tiếu, mãi mà không ngồi dậy được.
Hạ Tiếu Tiếu hoảng sợ, từ trước tới nay cô ta chưa từng chứng kiến cảnh tượng máu me bạo lực đến thế, trong phút chốc, Hạ Tiếu Tiếu kinh ngạc che miệng, quê phản ứng!
Người đàn ông cười khằng khặc, “Nếu các người không tự cút đi thì tôi sẽ đá các người ra ngoài!”
Tiếp viên hàng không kia ôm eo ngồi dậy, hết cách nên chỉ đành ổ chức hành khách trú ẩn ở hạng phổ thông, sợ tên này thực sự sẽ dùng bạo lực gây ra thương vong không đáng có.
Cuối cùng Hạ Tiếu Tiếu và trợ lý chỉ đành đứng dậy, đi ra phía sau theo sự hướng dẫn, Hạ Tiếu Tiếu nhìn Vân Triết ở trước mắt, anh ta đã thức trắng cả đêm, giờ mới bị đánh thức nên đứng yên ở đó. Gương mặt tuấn tú tái nhợt, hơi hoang mang, nghiêm túc và cũng giận dữ.
Fan của anh ta ở cạnh khẽ thì thào, “Anh ơi, anh cẩn thận chút, chúng ta trốn ra phía sau đi, người này ghê gớm lắm…”
Hình như tên vạm vỡ kia biết Vân Triết là một ngôi sao lớn, lại cười ha ha, “Sao lớn thì sao chứ? Chẳng phải chỉ là con gà bệnh ư? Mộ tay của ông đây là có thể bóp chết anh ta!”
Các fan sợ hãi rụt cổ, Vân Triết nói, “Các cô đi trước đi.”
Nghe xong, hai người bỏ chạy.
Tên vạm vỡ như lại có hứng thú, thế mà đi tới trước mặt Vân Triết, vươn bàn tay thô to vỗ vào mặt và vai anh ta, như đang đánh giá, “Cái mặt này cũng được, chiều cao cũng tạm, chỉ là hơi thiếu cơ bắp, nhưng không sao, cũng coi như dùng được…”
Câu nói này quá mức tục tằng, trợ lý của Vân Triết đẩy gã ra, “Anh làm gì thế? Bọn tôi sắp đi rồi, anh đừng có mà táy máy tay chân!”
“Cút đi!” Tên vạm vỡ chỉ cần vươn tay đẩy là trợ lý đã bị xô ngã ra sau, mông nện xuống đất, đau đến nỗi mãi chưa đứng dậy được.