Xuyên Thành Bé Trà Xanh Bị Các Anh Trai Đỉnh Lưu Chán Ghét

Chương 46

Tiếng kêu thét chói tai vang lên từ xa.

Tên đàn ông vạm vỡ nọ rất đắc ý, hai mắt gã trợn tròn như thể đã nghĩ ra cách sử dụng thân thể Vân Triết để làm gì. Bị đánh giá như thế, Vân Triết vừa buồn nôn vừa thấy sau lưng lạnh toát, cái vỗ vai kia khiến anh ta biết được mình không thể thắng nổi tay này, dù anh ta đã từng học võ phòng thân nhưng bây giờ nhìn cũng chẳng có tác dụng gì mấy.

“Các người cút hết đi, tôi muốn anh ta ở lại!”

Tất nhiên, người gã nhắc đến chính là Vân Triết.

Tất cả mọi người có mặt tại đó đều kêu lên kinh ngạc, vừa căng thẳng vừa lo lắng.

Trợ lý bị xô ngã dưới đất mãi chưa đứng dậy được, cú tát kia khiến đầu óc cậu ta choáng váng, quay cuồng, giờ cũng chỉ biết sốt ruột suông.

Tiếp viên cắn răng bước lên, “Anh đã nói là nếu bọn tôi chuyển ra phía sau, nhường khoang thương gia cho anh…”

“Câm mồm, cô muốn chết đúng không?”

Tên kia mặt mày bặm trợn, ở đây không ai thắng nổi gã, hai fan hâm mộ đã che mặt khóc nức nở.

Trợ lý của Hạ Tiếu Tiếu kéo Hạ Tiếu Tiếu đi, “Chị Tiếu Tiếu, chúng ta mau đi thôi, nếu người đàn ông kia thấy chị là sao nữ, muốn sỉ nhục chị thì phải làm sao…”

Chỉ mới nghĩ đến khả năng này là Hạ Tiếu Tiếu đã run lên, vô thức đi theo cô ta.

Vân Triết khá bình tĩnh, anh ta nhíu mày, từ ánh mắt nghiêm nghị có thể thấy được hiện giờ anh ta cũng đang rất căng thẳng, nhưng không hề hoảng hốt. Anh ta đang suy nghĩ xem nên làm gì để thoát khỏi cảnh khốn cùng này.

Người đàn ông vạm vỡ kia càng vui vẻ, bắt đầu quan sát thân thể Vân Triết mà không hề e dè.

Vân Triết cũng quan sát gã, mặc dù nhìn gã rất cường tráng nhưng vẻ mặt lại cứng đờ, tái nhợt không bình thường, nhìn như không có chút hồng hào nào. Khi gã cử động cũng cứng đờ, không chỉ thế mà anh ta còn cảm giác được thân nhiệt của gã rất lạnh. Đây không phải là trạng thái mà một người đàn ông khỏe mạnh nên có.

Vào lúc này, bỗng dưng người đàn ông kia run lên, quay đầu nghiêng qua như gặp phải nguy hiểm.

Một cái đầu nhỏ thò ra ngoài, đầu tiên là vành nón, sau đó là đôi mắt to, cuối cùng là khẩu trang màu lam.

Người nọ nghiêng đầu chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm gã như thể đang nói: đồ ngon!

Tên đàn ông vạm vỡ kia cũng ngạc nhiên, sau khi sững sờ, gã nhìn chằm chằm vào một cô gái bỗng dưng xuất hiện, gã khẽ vung tay, chiếc mũ ngư dân của Triệu Chi Ý bay ra ngoài, lộ ra mái đầu nhỏ rối bời, còn có vài sợi tóc đen dựng lên.

Triệu Chi Ý, “?”

Tiểu Anh sắp điên lên, cô ấy cố gắng giữ lấy cô ngốc đang tìm đường chết, kêu lên the thé, “Chị làm gì thế? Chị không thấy người đàn ông kia nguy hiểm đến mức nào sao? Chị ngồi yên đi, đừng nhúc nhích! Chị muốn chết sao!?|

Tiếc là đã muộn.

“Không ngờ lại là một mỹ nhân.” Tên đàn ông cao to vạm vỡ kia nở nụ cười u ám, cất bước đi tới gần Triệu Chi Ý, Tiểu Anh sợ run người, bắt đầu lắp bắp cầu xin, “Đừng đừng đừng, tôi có tiền, tôi sẽ cho anh tiền, anh tha cho chị ấy đi, đầu óc chị ấy không bình thường, không có ý muốn gây sự với anh đâu…”

Triệu Chi Ý hút nước bọt, lúc này mới quay đầu nhìn Tiểu Anh, “?”

“Câm miệng!”

Tên vạm vỡ không nhịn được mà cắt lời Tiểu Anh, nhìn Triệu Chi Ý với ánh mắt gian tà, gã đi đến trước mặt cô, đôi mắt tam giác rà soát trên người cô một cách trắng trợn, tỏ rõ vẻ hài lòng, ánh mắt cũng dần tục tĩu hơn.

Cô gái trước mắt thật xinh đẹp, dù đeo khẩu trang thì cũng có thể nhận ra đây là một người đẹp, trong sáng rạng ngời, nhất là trong đôi mắt to đen như mực kia, lại có ánh sao lấp lánh, đáng yêu không tả được…

Tiểu Anh vẫn còn xin tha, định thốt ra hai chữ “đại ca” thì đã bị tên cao to túm lấy ném qua một bên, trợ lý của Vân Triết mãi mới bò lên được, bây giờ bị Tiểu Anh va vào, cậu ta lại kêu ai da một tiếng rồi ngã xuống, lần này thật sự sắp hộc máu.