Xuyên Thành Bé Trà Xanh Bị Các Anh Trai Đỉnh Lưu Chán Ghét

Chương 44

Cô ấy quay đầu nhìn chị Triệu, phát hiện cô vẫn còn bình tĩnh như trước, chưa từng ngừng chơi game.

Hai người cầm vé máy bay, kéo hành lý, xếp hàng kiểm tra an ninh. Khó khăn lắm mới sắp đến bọn họ thì lại phát hiện có tiếng ồn ào vang lên sau lưng. Tiếng động to lớn khiến Triệu Chi Ý đang chơi game cũng phải giật mình – nghe nói là lên máy bay không thể lên internet được, trời ạ, cô sợ đến nỗi cố hết sức tải game từ mấy hôm trước để đối phó với khoảng thời gian không có internet.

Hiện giờ, cô nghe thấy tiếng kêu gào “anh ơi, em yêu anh”, cô quay đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông mặc áo thun đen, quần dài đi ra khỏi đám người. Anh ta đội mũ lưỡi trai và đeo mắt kính cùng màu, lộ ra cằm dưới có phần sắc bén.

Khí chất của người này hơi lạnh lùng, cộng thêm bộ quần áo màu đen đơn giản kia, nhìn có vẻ xa cách, thờ ơ, cũng chỉ khẽ mỉm cười vẫy tay với người hâm mộ. Sau đó, tiếng hét lại càng trở nên náo động, chỉ mỗi tiếng kêu thôi đã suýt thì xốc cả nóc nhà lên.

Bỗng dưng…

Triệu Chi Ý có cảm giác dường như đầu mình bị sét đánh, da đầu tê dại, hai mắt tối sầm đi. Cô như cảm ứng được, ồ? Không phải chứ, vậy mà Vân Triết cũng là một trong những đối tượng cô phải trả nợ sao?

Cô biết đến Vân Triết, đó là cố vấn cho show tuyển thú mà nguyên chủ từng debut, là đối tượng nguyên chủ dụ dỗ không thành, tại sao bây giờ lại trở thành đối tượng để cô trả nợ vậy?

Ông trời biết cách sắp xếp quá, làm ơn bớt xem phim cẩu huyết giúp tôi!

Ông trời: …

Tiểu Anh lay lay cô, “Chị Triệu mau quay đầu đi đi, nếu bị fan của Vân Triết phát hiện ra chúng ta ở đây, bọn họ sẽ xé xác chúng ta!”

“Ồ.” Không sao, vì cô không hề bị ảnh hưởng chút nào, lòng cô rất phóng khoáng, đối xử bình đẳng với mọi người nên ai làm đối tượng trả nợ cũng đều như nhau. Cô lại cúi đầu chọc chọc, như thể tất cả những thứ xung quanh không hề tồn tại.

Tiểu Anh: …

Sau khi qua vòng kiểm tra an ninh, Hạ Tiếu Tiếu không hề xuất hiện.

Hơn nữa, vì tránh bị chụp với Vân Triết, tạo ra những tin đồn không đáng có, Tiểu Anh còn kéo Triệu Chi Ý đi tìm chỗ check in khác, tìm một góc ngồi xuống chờ, cũng may mà chỉ gặp hai fan lớn của Vân triết, bọn họ đang châu đầu ghé tai thì thầm to nhỏ.

Một bên khác, Hạ Tiếu Tiếu đã qua bước kiểm tra an ninh, đi tới phòng nghỉ VIP, sau khi thấy Vân Triết, cô ta ung dung bước tới, “Lâu rồi không gặp, thầy Vân.”

Vân Triết gật đầu lịch sự với cô ta, cười cười đáp, “Chào cô.”

Sau đó cúi đầu không nói gì thêm.

Ít nhiều gì Hạ Tiếu Tiếu cũng thấy xấu hổ. Trợ lý của anh ta bước tới, “Anh Vân Triết nhà bọn tôi trắng đêm không ngủ, sáng nay vừa làm xong công việc đã chạy tới đây để kịp giờ bay.”

Hạ Tiếu Tiếu gật đầu hiểu rõ, quay về với ekip của mình.



Nửa tiếng sau, bọn họ đã lên máy bay, Tiểu Anh đưa Triệu Chi Ý tới lối VIP, suýt soát tránh được Vân Triết và Hạ Tiếu Tiếu đi theo sau.

Tiểu Anh rất căng thẳng, lên máy bay mà cô ấy vẫn không dám cởi khẩu trang ra, Triệu Chi Ý bị cô ấy ngăn cản, điều càng đáng sợ hơn là bọn họ lại ngồi ở hàng đầu! Nếu tình hình này bị phát hiện, chẳng phải là công khai tử hình sao? Triệu Chi Ý nhìn ánh mắt của Tiểu Anh với vẻ không hài lòng. Thôi, cô khoan dung, sẽ không so đo với cô ấy nên lại tiếp tục chơi điện thoại.

Như thế càng làm nổi bật sự bình tĩnh của Triệu Chi Ý, Tiểu Anh cảm thấy rất có thể đây là “Hoàng đế không vội mà thái giám đã sốt ruột” điển hình.

Cô ấy tức giận! Cô ấy làm thế vì ai chứ?

Triệu Chi Ý không có lòng dạ nào để ý tới Vân Triết và Hạ Tiếu Tiếu, cô chỉ thầm muốn quý trọng chút thời gian ít ỏi cuối cùng để chơi điện thoại. Mãi đến khi có thông báo tắt thiết bị điện tử, cô bật chế độ máy bay lên với vẻ tiếc nuối, mò mẫm tìm viên kẹo trong túi. Cô vừa bóc vỏ vừa nhét vào miệng, ngậm kẹo rồi bắt đầu xem phim hoạt động.