Giữa họ bị ngăn cách bởi bức tường, cũng là khoảng cách khó lòng vượt qua nhất, nhưng trái tim của họ lại chưa từng gần gũi tới vậy.
Cuối cùng Tống Minh Nguyệt đã trở thành dáng vẻ bà ấy luôn mong mỏi nhất. Không còn là mẹ của Lục Lê hay vợ của Lục Trường Thanh, bà ấy chỉ là chính bản thân mình.
Trong tiếng ồn ào huyên náo, Lục Lê nghe giọng mình trả lời Tống Minh Nguyệt cực kỳ rõ ràng: "Vâng."
"Xin chào các quý hành khách, chào mừng quý hành khách ngồi chuyến tàu lần này. Chuyến tàu sẽ khởi hành từ thành phố Giang tới thành phố Bắc..."
Lục Lê thở phào nhẹ nhõm, hoàn hồn khi tiếng từ loa phát thanh trên tàu vang lên. Cô hơi do dự, mở game ra.
Suốt một tuần nay, cô có cảm giác như mình đang nuôi một đứa nhóc vậy, chưa nói tới việc chinh phục hay không, cô đã bị mắc kẹt ở cùng một cửa ải chín mươi tám lần rồi!
Lục Lê có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, dạo gần đây cô vẫn luôn mở khoá cốt truyện theo cấp độ của các thẻ game. Cô cứ tưởng sau khi mở khoá thẻ game cấp A là có thể mở khóa thẻ cấp SSS+ rồi. Nhưng sau đó lại cứ bị tụt xuống những thẻ game cấp độ khác nhau, mãi mà chưa tới cấp SSS+.
Bây giờ chỉ cần Lục Lê vượt qua ải này là có thể mở khoá thẻ game cấp SSS+ rồi. Cô nhìn tuyết rơi trên màn hình điện thoại, quay lại với nhiệm vụ của mình.
[Giang Vọng từ chối áo phao của bạn lần nữa, thế là bạn …]
Lục Lê không ngờ trò chơi này còn có cả phần điền vào chỗ trống!
Thậm chí cô còn lên mạng tìm kiếm những mẹo qua ải, nhưng chẳng có ai từng giải mã hết mọi tình tiết trong thẻ bài này, họ đều bị kẹt ở khúc 98%.
Từ khoá mấu chốt để kích hoạt là gì nhỉ?
Lục Lê thử lại lần nữa: “Lén để áo phao trước cửa nhà Giang Vọng.”
Hệ thống nhắc nhở: [Vượt ải thẻ game thất bại!]
Lục Lê: “...”
Sao thằng nhóc này khó chơi thế nhỉ.
Cô chọt gương mặt nho nhỏ của Giang Vọng trên màn hình, thở dài, quay sang mở thẻ SSS+ ra. Trên thẻ là hình Giang Vọng quay lưng lại với cô, chân trần đứng trong tuyết, tuyết trên tóc đã kết thành lớp băng mỏng.
Trên thẻ hiển thị: Mẹ Giang Vọng qua đời.
Lục Lê đờ ra chốc lát khi thấy dòng chữ này.
Tàu hoả bắt đầu chạy. Vài giây sau, Lục Lê thoát khỏi giao diện của tấm thẻ, đoạn vứt hết “Thẻ Giang Vọng” vào sảnh phân tách.
Cô không muốn chinh phục Giang Vọng nữa. Lục Lê chẳng thiết chơi game tiếp nữa, cất điện thoại đi, nhìn cảnh tượng ngoài khung cửa.
Từng dãy núi thâm thấp nhuốm màu cây xanh đậm nhạt nối đuôi nhau trải dài, lớp lớp mây gợn uốn lượn như sóng xô bờ cát. Những đám mây đen từ đâu bỗng tụ lại trên nền trời vốn xanh vắt, bầu trời chợt tối sầm lại.
Tiếng sấm vang lên trước cả cơn mưa, bỗng có tia sét rạch trời chớp nhoáng, đoạn bổ thẳng về phía Lục Lê.
Lục Lê nhắm chặt mắt lại theo bản năng, khi cô mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mắt khiến cô đờ ra hồi lâu mà chưa thể phản ứng lại.
.
Từng tầng mây mềm mại như bông lững lờ trôi trên nền trời, tiếng bò sữa kêu “bòooo” vang lên không ngừng giữa cánh đồng.
Cách cách đồng không xa có tấm bảng gỗ ghi: Nhà của LiLi.
Lục Lê: “...”
…