[Cấp SSS+ có thật đấy hả? Đây là tấm cấp SSS+ đầu tiên từ khi game này ra mắt nhỉ?]
[Tôi đơ luôn rồi, thẻ game này đỉnh thế á?]
[Á á á á, lại có thứ mới để gặm rồi!!! Người chị em ơi, mau đi cày cốt truyện nhanh nhé!!!]
[Giang Vọng đỉnh nhất quả đất! Còn ai dám có ý kiến không?]
Lục Lê sửng sốt, bất giác vào game xem sao.
Thẻ game cấp SSS+ sáng lấp lánh lặng lẽ nằm trong túi vật phẩm của cô, ngoài nó ra còn có mười tấm thẻ màu xám khác. Vì cô chưa bắt đầu chinh phục những nhân vật khác nên không thể sử dụng mười tấm thẻ game đó.
Lục Lê trả lời R: [Không phải tôi, chỉ là trùng hợp thôi.]
Trả lời xong, Lục Lê hơi khó hiểu, hình như vận may của cô tốt một cách bất thường. Cô dò hỏi: [Độ thiện cảm ban đầu của các cô đều là số âm ư?]
[R: Chẳng ai được số dương luôn ấy! Thậm chí có người đã trải qua hơn nửa cốt truyện mà độ thiện cảm còn chưa tới năm mươi, anh trai này khó cưa quá luôn.]
Nhìn tin nhắn ấy, Lục Lê nín thinh. Cô không dám nói chẳng những cô nhận được thẻ Giang Vọng cấp SSS+, mà độ thiện cảm ban đầu của Giang Vọng dành cho cô là 0, chứ không phải âm.
Tối qua, Lục Lê thoát game cũng là lúc cô đi ngủ. Cô lóng ngóng hoàn thành vài nhiệm vụ người chơi mới xong là đi ngủ luôn, thậm chí còn không để ý tới tấm thẻ game bất ngờ kia.
Lục Lê bấm mở nhà cô, đó là một trang viên nhỏ. Đây là ngôi nhà cô được hệ thống chỉ định một cách ngẫu nhiên, nằm ở ngoại ô, cách địa điểm làm nhiệm vụ rất xa.
Những ngôi nhà tốt nhất đều nằm ở trung tâm thành phố, tệ nhất thì ở nông thôn. Có người chơi từng phàn nàn cuộc sống thường ngày giống hệt cuộc sống bình thường, vào thành phố làm nhiệm vụ cũng phải đứng đợi xe khách từ quê lên.
Sau khi làm xong nhiệm vụ trang viên, tiền vàng rơi xuống tới tấp.
Có thể dùng những đồng tiền vàng này để đổi những vật phẩm trong cửa hàng của hệ thống và vật phẩm sẽ thay đổi theo từng phần cốt truyện.
Lục Lê quay về, bấm mở xem thẻ game Giang Vọng cấp SSS+.
Tấm thẻ game này tên Tuyết Ngày Đông.
Cô chần chừ một chốc rồi thoát game.
.
Mùa hè trong thực tế rất dài, nhưng trong game thì chỉ là cái chớp mắt. Cái nóng ngày hè đã qua đi, cây cối trĩu quả, đất trời tĩnh lặng.
Một tuần nay, ban ngày Lục Lê bận việc chuyển nhà, buổi tối tắm xong sẽ lên giường cày cốt truyện.
Cô và Giang Vọng cùng nhau ngắm pháo hoa, bắt đom đóm, giúp Giang Vọng bé nhỏ đuổi những kẻ say khướt và cả bọn nhóc xấu tính định bắt nạt cậu vân vân. Họ trở thành bạn thân.
Ngày Lục Lê đẩy vali lên tàu cao tốc cũng là ngày tuyết rơi trong game.
Cô ngồi cạnh cửa sổ, ngẩn ngơ ngắm nhìn cảnh tượng phía ngoài, kí ức mười mấy năm nay như bị đóng băng, đầu óc cô trống rỗng, cũng chẳng có cảm xúc gì.
Điều duy nhất cô rõ ràng là kí ức cô đi gặp Tống Minh Nguyệt vào cái ngày nóng nhất trong tháng bảy.
Không khí trong nhà thăm tù khô nóng, ánh nắng từ cửa sổ rọi thẳng xuống căn phòng. Nhưng mặt trời chói chang tới vậy chỉ chiếu sáng được một nửa căn phòng, họ nhìn nhau trong nửa căn phòng còn lại.
Gương mặt người phụ nữ điềm tĩnh, ánh mắt hiền hoà tĩnh lặng, toát lên vẻ nhẹ nhõm Lục Lê trước nay rất hiếm nhìn thấy trên gương mặt mẹ.
Giữa họ bị ngăn cách bởi một tấm kính dày, Tống Minh Nguyệt bảo cô hãy rời đi. Lục Lê hỏi: Vậy mẹ thì sao?
Tống Minh Nguyệt chỉ mỉm cười nhìn cô. Lục Lê ngơ ngác nhìn mẹ mình, bỗng dưng nước mắt tuôn như mưa, nước mắt nhẹ như lông vũ, nháy mắt đã bị cái nóng như thiêu đốt nhấn chìm.
Đây là lần đầu tiên Lục Lê khóc trong suốt một năm nay.
Lục Trường Thanh chết, cô không khóc; Tống Minh Nguyệt bị bắt cô cũng không rơi lệ. Nhưng bấy giờ, Lục Lê nhìn người phụ nữ đập nát hình tượng "mẹ" đã kéo dài suốt hơn mười bảy năm trời nay, cô đã khóc.