Nuôi Con Trong Game Yêu Đương

Chương 8

“Cô bé ơi, đến ga rồi.”

Chú tài xế nhiệt tình nhắc nhở Lục Lê.

Lục Lê khoác cặp xách ngoảnh đầu lại, ngoan ngoãn đáp: “Cảm ơn chú ạ!”

Sau đó xuống xe chạy ra ngoài. Lúc nãy Lục Lê mải nghĩ ngợi, suýt chút nữa quên béng xuống xe.

Tài xế nhìn cô bé con nhảy chân sáo chạy về phía xa, lòng buồn bực nghĩ: Mùa đông lạnh giá thế này mà sao lại để bé con mới năm, sáu tuổi ra ngoài một mình vậy? Người nhà có biết không nhỉ?

Nhưng tài xế chưa nghĩ ra câu trả lời thì bóng dáng cô bé đã khuất dạng. Xe bus lại lăn bánh khởi hành.



Sau khi xuống xe, Lục Lê nhìn cơ thể nhỏ bé của mình mà thở dài.

Cô chẳng hiểu sao mình lại bị ném thẳng vào thế giới trong game, còn biến thành một đứa bé như này. Thậm chí cô còn chẳng nhớ hồi nhỏ mình trông thế nào nữa.

Thở dài xong, Lục Lê ngẩng đầu xem xét xung quanh. Đường phố xa lạ người đến người đi, tiếng còi xe đạp kiểu cũ kêu reng reng hoà vào sự hối hả của thành phố nghe rõ mồn một. Tuy giờ đang là mùa đông nhưng thành phố cổ kính vẫn nhộn nhịp vô cùng, chẳng ai quan tâm tới một đứa trẻ như Lục Lê.

Lục Lê nhìn xung quanh, sau đó lén mở giao diện trò chơi ra xem bản đồ.

Khu phía tây… Khu phía tây, rẽ trái nào!

Lúc mặt trời lên cao, tình trạng khu phía đông và khu phía tây trái ngược hoàn toàn.

Khu phía tây như đã thức tỉnh, tiếng bước chân đan xen; khu phía đông như chìm vào giấc ngủ, đèn đuốc im lìm.

Lục Lê tận dụng dáng người nhỏ nhắn, lách mình chen vào chợ thức ăn hơi đông đúc, con đường này gần khu phía tây nhất. Trong đầu cô giờ chỉ có Giang Vọng, tìm thấy Giang Vọng là cô có thể trở về rồi.

Dù hôm qua Lục Lê có nhắn cho bộ phận hỗ trợ khách hàng trong game nhiều tin nhắn tới đâu thì bên đó chỉ trả lời một câu duy nhất: [Chưa hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện của thẻ game này.]

Với Lục Lê thì chuyện này cực kỳ dễ hiểu…

Hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện tức là phải chinh phục Giang Vọng, sau khi chinh phục thành công, cô sẽ nhận được phần thưởng nhiệm vụ.

Tới giờ cô vẫn nhớ rõ phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ Giang Vọng: Biến điều ước thành sự thật.

Trực giác mách bảo Lục Lê có thể làm vậy để quay về. Nghĩ vậy, cô chạy càng nhanh hơn, gió lạnh thổi tung mái tóc cô, đôi mắt long lanh nhanh chóng quét qua khung cảnh phía trước, cục bông trên mũ lắc lư, nom hệt như cái đuôi nhỏ.

Sau khi vào khu phía tây, chỗ nào cũng thấy bóng dáng mấy đứa trẻ con đang chơi tuyết bên đường.

Tuyết rơi chẳng ngừng vài ngày liền, mãi tới hôm nay mặt trời mới chịu ló mặt ra.

Lục Lê chẳng có tâm trạng xem mấy thứ đó, chỉ không ngừng nói thầm trong lòng: toà số 32, toà số 32… Đến rồi!

Lục Lê vội vàng phanh lại, suýt chút nữa là chạy quá rồi.

Cửa chống trộm của toà nhà số 32 đã hỏng từ rất lâu nhưng chẳng ai tới sửa.

Lục Lê đi vào cầu thang, leo lên trên, cầu thang tối tăm cũ kĩ trông còn cũ hơn cả nhà cô nữa, trên đường dán đủ loại quảng cáo linh tinh. Một trong số đó là tờ quảng cáo cho thuê nhà ở tầng bốn, sau tết sẽ cho thuê.

Một suy nghĩ lạ lùng chợt xẹt qua trong đầu Lục Lê. Nhưng bấy giờ cô không nghĩ nhiều.

Lát sau.

Lục Lê thở hổn hển leo lên tầng bốn, nhìn trái ngó phải, không biết nhà Giang Vọng ở bên nào. Bối cảnh game không chi tiết tới mức đó, cô chỉ đành đoán mò.

Sau khi do dự giây lát, Lục Lê gõ cửa nhà bên trái. Sức cô yếu, phải gõ rất mạnh mới có người để ý tới.

Im lìm không phản ứng.

Lục Lê lén dán tai lên cửa, cô còn chưa kịp phản ứng thì cánh cửa bên phải đã mở ra.

Cô vội vàng quay lại nhìn. Có người phụ nữ trung niên ngó ra, đôi mắt loé lên vẻ tinh ranh đánh giá Lục Lê một lượt, hỏi: “Cháu tìm ai?”

Lục Lê mím môi, ôm chặt cặp sách: “Cô ơi, cháu tìm Giang Vọng ạ.”

Người phụ nữ hất cằm về phía Lục Lê đang đứng: “Giang Vọng sống ở đây đó, mấy ngày rồi chưa ra khỏi nhà. Mẹ thằng bé mới chết tuần trước, cháu là họ hàng nhà thằng bé hả? Vậy cháu phải…”

Bà ta còn chưa nói xong ba chữ “cẩn thận đấy” thì sắc mặt thoắt cái thay đổi hẳn, bà ta nhìn cánh cửa bỗng bật mở phía bên trái, khẽ nói: “Đen đủi hết biết!”

Nói đoạn đóng cửa cái “rầm”.

Lục Lê ngẩn ra vì những lời người phụ nữ nói.

Mẹ Giang Vọng qua đời rồi? Nhưng đó chẳng phải là tình tiết cốt truyện hồi nhỏ của Giang Vọng ư?

Nhưng sự thắc mắc của Lục Lê chỉ kéo dài vài giây, tới khi cô xoay người nhìn thấy Giang Vọng bấy giờ.

“Cậu là người bên đó?”

Dáng người nhỏ gầy của cậu bé chẳng khác gì trong tình tiết cốt truyện. Chỉ có ánh mắt là khác, ánh mắt lạnh lùng đầy đề phòng khiến Lục Lê không biết phải làm sao, gương mặt cậu cũng không có cảm xúc gì.

Lục Lê trợn mắt: “...”

Nhân vật cô cần chinh phục lúc này vẫn còn là thằng nhóc con, còn là thằng nhóc vừa mất mẹ nữa chứ!

Tất cả những gì cô chuẩn bị khi tới đây đều vô dụng, cho hỏi, nam thần vị thành niên thì chinh phục kiểu gì?

Lục Lê nhăn mặt, khẽ giải thích: “Không phải, tôi…”

Nhưng Giang Vọng chẳng thèm nghe cô nói, toan đóng sập cửa, nhưng ánh mắt lại bị chiếc áo phao cực quen mắt của cô thu hút.

Lục Lê thấy ánh mắt cậu khựng lại, sau đó lại mở cửa ra, sửa lời: “Vào đi.”

Lục Lê thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đi ngang qua Giang Vọng vào nhà.